Cố gắng bao nhiêu ngày, cũng coi như nhận được chút báo đáp.
Anh lập tức đổ số thuốc còn lại ra bát, rồi chạy đi bón cho Tô Nhu, đồng thời châm cứu cho cô.
Sau một phen điều dưỡng, khuôn mặt trắng bệch của Tô Nhu cũng coi như hồng hào một chút.
“Thầy, xem ra chẳng bao lâu nữa là sư mẫu có thể tỉnh lại rồi”, Tần Bách Tùng cười nói.
“Ừ, nhanh chóng chữa khỏi cho cô ấy, thời gian không còn nhiều nữa”, Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
Hai người không khỏi sửng sốt, đều không nói gì.
Bọn họ đương nhiên hiểu ý của Lâm Chính.
Thuốc giải có sự tiến triển, tâm trạng của Lâm Chính cũng rất tốt, sau khi dặn dò đám Cung Hỉ Vân, Long Thủ ở lại đây trông chừng Tô Nhu, Lâm Chính liền trở lại Dương Hoa.
Vừa vào phòng làm việc, anh đã nhìn thấy một thứ quái dị ở trên bàn.
Đó là một chiếc hộp chỉ to bằng bàn tay.
Thoạt nhìn rất tinh xảo.
Nhưng bên ngoài có một vòng hoa văn kỳ lạ, những hoa văn này có màu đỏ như máu, hình dáng như giao long, hai mặt trên dưới đều có rất nhiều lỗ nhỏ như lỗ kim, thoạt nhìn giống một loại vật phẩm cơ quan.
“Đây chính là Thiên Huyết Mạn Sơn sao?”.
Lâm Chính bước tới, cầm chiếc hộp nhỏ kia lên, quan sát kĩ càng.
“Đúng vậy, chính là nó”.
Trong phòng vang lên một tiếng cười nhạt.
Là Nạp Lan Thiên.
Không biết anh ta đã ngồi ở sô pha bên cạnh từ khi nào.
“Xem ra anh quả nhiên có chút bản lĩnh, ngay cả đồ bên người của chủ Cô Phong mà cũng lấy được”, Lâm Chính quay sang nhìn anh ta: “Anh lấy kiểu gì vậy?”.
“Tôi mua chuộc người hầu hầu hạ việc ăn ở của chủ Cô Phong, anh ta nhân cơ hội lấy cho tôi”, Nạp Lan Thiên cười đáp.
“Hóa ra là vậy, nhưng làm vậy thì chẳng phải anh sẽ dễ bị lộ sao? Đến lúc đó chủ Cô Phong phát hiện bảo bối biến mất, chắc chắn sẽ hỏi những người bên cạnh. Nếu người kia khai anh ra thì phải làm sao?”.
“Ha ha ha, thần y Lâm không cần lo lắng chuyện này đâu, bởi vì ngoài tôi và anh ra sẽ không ai biết chân tướng cả”, Nạp Lan Thiên cười lớn.
“Sao nào? Anh giết người diệt khẩu rồi à?”, Lâm Chính nheo mắt.
“Đương nhiên rồi, chỉ có người chết mới vĩnh viễn giữ được bí mật. Tôi đã xử lý xong thi thể của người đó rồi. Đồ của chủ Cô Phong biến mất, người kia cũng biến mất, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ là anh ta lấy trộm bảo bối rồi bỏ trốn. Sẽ không ai nghi ngờ đến tôi cả”, Nạp Lan Thiên đắc ý nói.
Lâm Chính không nói gì, lặng lẽ gật đầu.
“Anh cầm lệnh bài đi, bắt đầu từ hôm nay, anh chính là song lệnh thiên kiêu”.
“Ha ha ha, được, được, ha ha ha…”
Nạp Lan Thiên mừng rỡ, cầm lấy lệnh bài, cả người cũng run lên, vội vàng định rời đi.
Nhưng lúc đi đến cửa, anh ta bỗng khựng lại.
“Thần y Lâm, tôi có thể mạo muội hỏi một câu, tại sao anh lại bảo tôi lấy thứ này cho anh? Đây cũng không phải là bảo bối có thể hủy thiên diệt địa gì, anh lấy nó thì không bằng lấy mấy khẩu súng cơ quan”, Nạp Lan Thiên cười hỏi.