Người trợ lý vội lấy điện thoại ra. Một lúc sau, anh ta vội vàng nói: “Cô Tô Dư, giám đốc nói cô có thể đưa em rể của mình vào. Anh ấy không có ý kiến”.
“Ừm!’, Tô Dư gật đầu.
Người trợ lý dẫn đường, hai người tới một căn phòng ở tầng cao nhất của Tử Kim Cung. Đợi khi hai người bước vào trong thì mới phát hiện đó là một căn phòng cực kỳ lớn.
Cả căn phòng chỉ có một chiếc bàn, hai bên là những người phục vụ xếp thành hàng. Những chiếc đĩa mang phong cách Hi Lạp được đặt trên chiếc bàn làm từ pha lê.
Tất cả đều hoàn hảo không tỳ vết, khiến người ta phải thổn thức. Có vài người ngồi trước bàn, họ là những cô cậu thanh niên. Họ đang trò chuyện gì đó và mỉm cười nhẹ nhàng. Hành động của từng người trông đều vô cùng nho nhã.
Thấy Tô Dư bước tới, một người đàn ông mặc vest đen, đeo cà vạt trắng bèn đứng dậy và vỗ bàn. Một âm thanh kỳ lạ từ trên nóc căn phòng vọng tới. Thế rồi trần nhà được thiết kế tinh tế bỗng xuất hiện một vết nứt, mặt trần từ từ mở ra một cách tự động.
“Woa!”, những cô gái khác hô lên.
Một vầng trăng xuất hiện với rất nhiều tinh cầu lượn quanh, trông vô cùng lãng mạn.
Tô Dư cũng ngây người. Cô ta có phần thất thần. Những tinh cầu nhiều màu sắc bật sáng cả không gian, lấp lánh xung quanh mặt trăng, đẹp tuyệt vời.
Không một cô gái nào có thể cưỡng lại cảnh tượng này.
“Cô Tô Dư, đây là thứ tôi chuẩn bị cho cô, thế nào? Cô có thích không?”, người đàn ông bước ra khỏi chỗ ngồi, mỉm cười nói. Hành động của anh ta vô cùng có chừng mực.
“Cảm ơn”, Tô Dư bừng tỉnh, khẽ gật đầu. Cô ta không hề nói là thích hay không.
Người đàn ông cũng không hề cảm thấy khó chịu, chỉ mỉm cười nói: “Vị này chắc là em rể của cô – Lâm Chính phải không?”
“Đúng vậy! Lâm Chính, đây là giám đốc Thẩm – Thẩm Ngọc Minh”, Tô Dư giới thiệu.
“Chào anh”, Lâm Chính đưa tay ra.
“Chào anh, rất vui được gặp anh”, Thẩm Ngọc Minh cũng bắt tay lại. Anh ta ra vẻ chào đón, khiến người khác cảm thấy mình là một người dễ gần.
“Được rồi, mọi người đừng đứng nữa. Nào, cô Tô, Lâm Chính mời ngồi! Hôm nay tới đây đều là bạn của tôi. Mọi người cứ tự nhiên nhé. Chơi vui nha”, Thẩm Ngọc Minh nhiệt tình giới thiệu.
Hai người ngồi vào chỗ. Đám thanh niên cũng đồng loạt đứng lên bắt tay Lâm Chính.
“Chào anh tôi tên là Tống Trí?
“Chào anh, tôi tên là Đường Mạn”.
“Tôi tên là Ôn Học Khải”.
Mọi người đều lịch sự chào hỏi. Điều này khiến Lâm Chính cảm thấy khá có thiện cảm với nhóm người này. Vì dù sao thì Tô Dư cũng đã giới thiệu anh với mọi người rồi. Phàm là người ở Giang Thành lâu năm thì đều biết Lâm Chính là người như thế nào. Anh không tin là những người này không biết.
Thế nhưng anh thấy họ không hề tỏ ra khinh thường anh, có thể nhận ra họ đều là những người có văn hóa cả.
“Nào mọi người, chúng ta mời Lâm Chính một ly”, Thẩm Ngọc Minh cầm ly rượu, mỉm cười nói.
Mọi người cũng nâng ly và uống cạn. Bầu không khí khá ổn. Lúc này, Thẩm Ngọc Minh đặt ly rượu xuống, mỉm cười nhìn Tô Dư:“Cô Tô, chúng ta cũng nên bàn vào chuyện chính rồi nhỉ”.
Tô Dư nghe thấy vậy thì trở nên nghiêm túc hơn.
“Cô Tô, lần này chúng tôi sẽ đầu tư ba trăm triệu tệ vào hạng mục từ thiện này. Toàn bộ lợi nhuận thu được sẽ trao cho khu vực vùng núi khó khăn, ngoài ra, công ty của chúng tôi cũng sẽ bỏ ra thêm 50 triệu tệ làm từ thiện. Còn về việc thù lao của cô thì sẽ tính theo giá công khai của đạo diễn Tống, cô thấy thế nào?”, Thẩm Ngọc Minh mỉm cười.