“Vậy được”, Tô Dư gật đầu. Lâm Chính cũng không phản đối. Từ đây, anh có thể quan sát được mọi thứ. Nếu như có chuyện gì nguy hiểm thì anh sẽ lập tức có mặt ngay.
“Lâm Chính, anh đợi chút nhé”.
“Được! Cô đi đi”, Lâm Chính gật đầu.
Tô Dư cùng người trợ lý đi lên lầu hai, ngồi ở một góc ở cửa sổ. Người trợ lý lấy ra một bản tài liệu, đưa cho Tô Dư và nói gì đó.
Tô Dư cẩn thận đọc tài liệu và cũng nghiêm túc lắng nghe. Thế nhưng ngay lập tức mặt cô ta tái mét giống như bị rút mất linh hồn…
“Hả?”.
Lâm Chính vừa mới đốt điếu thuốc, nhíu mày, nhìn chằm chằm tầng hai.
Anh có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể Tô Dư đang run rẩy.
Lâm Chính lập tức không do dự nữa, bước nhanh lên tầng hai.
“Tiểu Dư, sao vậy?”, Lâm Chính đẩy cửa phòng ra, hỏi.
Tô Dư mặt mày tái mét nhìn Lâm Chính, nhưng lại lắc đầu, dùng giọng nói cực kỳ yếu ớt nói: “Lâm Chính, không… không sao…”.
“Không cái gì? Sắc mặt cô cũng thay đổi rồi!”.
“Lâm Chính, tôi… tôi… chỉ hơi khó chịu…”.
“Khó chịu?”.
Cơ thể Tô Dư không có vấn đề gì, Lâm Chính nhìn qua là có thể nhận ra.
“Anh Lâm, chuyện tôi và cô Tô nói là bí mật của khách sạn chúng tôi, làm phiền anh đợi ở ngoài có được không?”, trợ lý mỉm cười nói.
Lâm Chính nhíu mày.
“Lâm Chính, anh ra ngoài trước đi, không sao đâu”, Tô Dư khẽ giọng nói, giọng điệu lộ ra vẻ sốt ruột.
Lâm Chính liếc nhìn hai người, do dự một lúc, nói: “Được, tôi đợi cô ở bên ngoài!”.
Nói xong thì đi ra khỏi phòng.
Anh dập tắt đầu thuốc, lấy điện thoại ra gọi.
Chẳng mấy chốc, giọng nói của Khang Gia Hào vang lên.
“Chủ tịch Lâm, cậu có gì dặn dò sao?”.
“Ông nghe nói tới khách sạn Vạn Gia khi nào chưa?”, Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.
“Khách sạn Vạn Gia? Có phải khách sạn mà Thẩm Ngọc Minh mở không?”.
“Ông biết à?”.
“Đương nhiên biết, đó là khách sạn được xây dựng gần đây với số vốn khổng lồ của nhà họ Thẩm, vô cùng hào hoa. Nghe nói bọn họ đang đăng ký tiêu chuẩn khách sạn sáu sao”, Khang Gia Hào nói.
“Tối nay Thẩm Ngọc Minh đã mời Tô Dư làm quản lý khách sạn này, hơn nữa còn yêu cầu cô ấy ký hợp đồng. Ông xem hợp đồng, phân tích giúp tôi xem trong đó có mánh lới gì không”, Lâm Chính nói rồi chụp lại nội dung hợp đồng gửi cho Khang Gia Hào.
Sau khi ảnh được gửi qua, một lúc lâu vẫn không thấy Khang Gia Hào trả lời.
“Thế nào?”, Lâm Chính cảm thấy không ổn, lập tức hỏi.
“Bề ngoài thì không có vấn đề gì, nhưng thực tế đây là một hợp đồng hai lớp”.
“Hợp đồng hai lớp?”, Lâm Chính ngạc nhiên: “Là ý gì?”.