“Xin lỗi Lâm Chính, xin lỗi, xin lỗi…”.
Tô Dư cúi đầu, miệng lẩm bẩm, không ngừng tự trách.
“Đây không phải lỗi của cô. Lòng người khó đoán, thiện ý của con người lại là thứ dễ bị kẻ gian lợi dụng nhất. Thẩm Ngọc Minh chính là kẻ như vậy. Nói chung lần sau cẩn thận một chút, cảnh giác nhiều hơn, hãy nhớ trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… không dưng khiến Dương Hoa tổn thất mười tỷ, tôi… tôi…”, Tô Dư nói một hồi thì lại nấc nghẹn, nước mắt giống như ngọc trai đứt dây, không ngừng rơi xuống.
“Không sao, Chủ tịch Lâm đã nói với tôi rồi, không sao đâu. Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này là được, coi như bỏ tiền mua bài học. Huống hồ, chúng ta cũng không nhất định phải trả tiền thật. Phải biết rằng Dương Hoa có các luật sự lớn như Khang Gia Hào, Kỷ Văn, nếu ra tòa chưa chắc chúng ta sẽ thua”, Lâm Chính an ủi.
“Hợp đồng đã ký, nếu thật sự kiện ra tòa, chúng ta không có bất cứ phần thắng nào. Dương Hoa vừa mới trải qua sóng gió, bị đối thủ cạnh tranh và một số người ác ý đàn áp, tổn thất nặng nề, bây giờ lại phải vì tôi mà bỏ ra mười tỷ… Dương Hoa hoàn toàn không chống đỡ nổi”.
Tô Dư ôm mặt, đau khổ nói.
“Tiểu Dư, thật sự không sao đâu. Nếu cô không tin, tôi nói Chủ tịch Lâm gọi điện thoại cho cô nhé?”, Lâm Chính vội nói.
Tô Dư không lên tiếng, che mặt không nói gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng.
Khoảng nửa tiếng sau, xe đến nhà Tô Dư.
“Tiểu Dư, tôi đưa cô lên trên”, Lâm Chính nói.
“Không cần đâu”.
Tô Dư ngẩng đầu lên, lau nước mắt, khản giọng nói: “Tôi tự lên được”.
“Cô không sao chứ?”.
“Không sao”.
“Thật chứ?”.
“Thật đấy, tôi đã lớn chừng này, anh không cần phải lo lắng nữa”, Tô Dư cười gượng, dù đang khóc như mưa.
Lâm Chính bất lực thở dài: “Tóm lại sau này cẩn thận là được, không có gì to tát, mười tỷ mà thôi. Bộ phim lần trước của cô đã mang lại lợi nhuận mấy tỷ cho Dương Hoa, sau này quay thêm vài bộ nữa là có thể trả lại”.
“Ừ, tôi biết rồi!”, Tô Dư nín khóc, nhoẻn miệng cười, vẻ u ám trên mặt đã mất sạch.
Đúng vậy, cô ta đã khác xưa, không cần thiết phải buồn bã như vậy.
“Lên trên đi”.
“Được… Anh cũng nghỉ ngơi sớm”.
“Ừ, ngủ ngon!”.
Lâm Chính ngồi xe quay về Dương Hoa.
Tô Dư đi thẳng vào tiểu khu.
Nhưng ngay khi cô ta vừa mới bước chân vào tiểu khu, điện thoại lại vang lên.
Tô Dư nghe máy.
“Ai vậy?”.
Tô Dư hỏi.
Chốc lát sau, cô đứng sững tại chỗ.