Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Câm miệng”, Lâm Chính gầm lên.

Tô Thái sợ hết hồn. Ông ta chua bao giờ thấy Lâm Chính bốc hỏa như vậy. Hơn nữa hai mắt anh đã biến thành màu đỏ. Tô Thái vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Thế nhưng ở đây không phải Lâm Chính nói là xong. Mọi người đương nhiên là không đồng ý. May mà Khang Gia Hào kịp thời ra mặt, hòa hoãn bầu không khí và đưa được thi thể của Tô Dư tới học viện.

“Chuẩn bị tủ lạnh, nhanh chóng cấp đông”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Vâng thưa thầy”, Tần Bách Tùng vội vàng gật đầu khi nghe thấy vậy.

Ngay sau đó Tô Dư được cấp đông dưới sự giám sát của Lâm Chính. Mọi người im lặng, không dám nói gì.

Lâm Chính trước giờ vẫn như thế. Không ai có thể tưởng tượng được anh đang cảm thấy đau khổ và oán hận tới mức nào.

“Bằng mọi giá điều tra cho tôi tại sao Tô Dư lại tự sát. Ai đã ép cô ấy? Rõ chưa?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Vâng, chủ tịch”, đám đông gật đầu.

“Sử dụng các mối quan hệ và mọi nguồn lực, dù có phải xới tung từng ngóc ngách lên thì cũng phải tìm ra chân tướng cho tôi”, Lâm Chính gằn giọng.


“Lâm Chính, cậu đang ở đâu, cút ra đây cho tôi?”

Trước cửa học viện Huyền y Phái có một chiếc taxi. Tô Thái và Lưu Mãn San tức giận, hằm hằm lao vào trong. ông ta gầm lên.

Lâm Chính từ trong phòng lạnh bước ra. Tô Thái bước tới, túm cổ áo anh và hét: “Con gái tôi đâu?”

“Cô ấy đã chết rồi”, Lâm Chính không hề đánh trả, thậm chí cũng không thể hiện biểu cảm gì. Nếu Tô Thái ra tay thì Lâm Chính cũng chấp nhận lĩnh trọn cú đấm của ông ta.

“Con bé vẫn chưa chết, nó vẫn chưa chết”, Tô Thái không thể chấp nhận được điều này.

“Cô ấy bị mất máu quá nhiều dẫn tới tử vong. Hơn nữa thời gian chết kéo dài nên não đã chết hoàn toàn, tim có hiện tượng co lại. Giờ chỉ có thần tiên mới cứu được cô ấy thôi”.

“Hãy đối diện với sự thực đi bác cả”, Lâm Chính bặm môi, đáp lại.

“Tôi không tin. Tôi không tin, Tô Dư sẽ không chết”, Tô Thái lại gào lên. Hai mắt ông ta đỏ au, ông ta muốn đấm vào mặt Lâm Chính…

Thế nhưng dù ông ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể nào làm được. Tay ông ta run rẩy cực độ.

Rõ ràng…Dù miệng nói là không tin nhưng ông đã thầm thừa nhận rồi.


“Tôi đưa Tô Dư tới đây để dùng máy móc của học viện tạm thời cấp đông cho cô ấy. Sau này y thuật có thêm bước phát triển thì tôi sẽ nghĩ cách cứu Tô Dư”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Tô Thái trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Sau đó ông ta buông ta ra, dựa người vào tường. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Khát Khao Khôn Cùng
3. Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi
4. Tâm Ma - Gia Cửu
=====================================

“Tô Dư ơi! Con gái của tôi!”, Lưu Mãn San cũng rống lên. Bà ta kích động tới mức ngất ngay tại chỗ.

“Mãn San, Mãn San!”, Tô Thái vội vàng đỡ lấy bà ta.

“Bác cả, bác đưa bác gái về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện này để tôi xử lý”, Lâm Chính lên tiếng.

“Cậu định xử lý thế nào?”, Tô Thái hít một hơi thật sâu, hỏi lại: “Tôi thấy thôi bỏ đi. Chuyện của Tô Dư….cậu cũng đừng can dự vào nữa. Nghe lời tôi, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi”.

“Tốt cho tôi sao?”

Lâm Chính chau mày, nhìn chăm chăm Tô Thái: “Có vẻ như bác biết điều gì à?”

“Cụ thể thì tôi cũng không nắm. Hôm qua lúc trong nhà vệ sinh tôi thấy Tô Dư ra ngoài ban công nhận điện thoại. Lúc đó rất muộn rồi. Giọng con bé có vẻ như đang nói với một nhân vật tầm cỡ nào đó. Con bé không ngừng cầu xin đối phương. Tôi nghĩ con bé tự sát có lẽ là do người này”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận