“Phía Nam Cảng”.
“Tới Tử Kim Cung ngay đi”.
“Vâng”.
Điện thoại lập tức tắt máy. Đám thanh niên nghe thấy Lâm Chính nói vậy thì bật cười.
“Ồ, em rể Tô Dư ra oai kìa”
“Không phải anh đang nổi giận nên gọi người tới đánh chúng tôi đấy chứ?”
“Ôi ôi sợ quá”.
“Ha ha…”, cả đám cười chế nhạo.
Người đàn ông đeo cà vạt đỏ vứt ly rượu xuống bàn, cười lạnh lùng: “Tên họ Lâm kia, anh cho mình là ai? Chúng tôi gọi anh một tiếng em rể Tô Dư chẳng qua là nể mặt giám đốc Thẩm mà thôi. Anh tưởng anh là người quan trọng lắm chắc?”
Lâm Chính ngước nhìn người đàn ông. Đôi mắt anh không chút dao động.
“Anh tưởng bọn tôi không biết anh thật à? Anh chẳng qua là một thẳng rể vô dụng mà thôi. Thật sự cho mình ngon lắm chắc? Tôi khuyên anh một câu, đừng có mà nương tay còn không biết điều. Cút! Nếu không hôm nay anh khỏi ra được khỏi chỗ này đấy”, người đàn ông nói tiếp
Lần này thì anh ta đã để lộ bộ mặt thật của mình, chẳng còn cần khách sáo nữa.
Lâm Chính trầm mặt không nói gì, chỉ tiếp tục rót cho mình một ly rượu. . 𝒯ì𝗺 𝘵𝑟uyệ𝒏 hay 𝘵ại ﹛ 𝘵𝑟u𝗺𝘵𝑟uy𝔢𝒏﹒𝚅𝒏 ﹜
“Còn uống à? Uống cái cục c*t ấy. Ai cho uống mà uống thế?”, một cô gái trang điểm rất đậm lao lên gạt ly rượu trong tay Lâm Chính.
Xoảng! Ly rượu rơi xuống đất vỡ vụn. Âm thanh giòn giã vang lên.
“Không thể nhịn được nữa rồi”, cô gái tức giận nói.
“Trước đó chúng ta không động vào anh ta vì nghe nói anh ta có quen biết chú tịch Lâm, nghe nói chủ tịch Lâm thích vợ anh ta. Giờ cậu Thẩm và chủ tịch Lâm đối đầu, hơn nữa anh ta còn làm bậy ở địa bàn của chúng ta thì không thể nào mà nương tay được nữa”, người đàn ông đeo cà vạt phất tay: “Em gái, làm theo cách của em đi”.
“Ok”
Cô gái cười hi hi, lấy ra một cái nĩa: “Giữ anh ta lại, để tôi đâm xuyên tay anh ta”.
“Được”, người ở bên cạnh lập tức chộp vai Lâm Chính, ghì anh xuống ghế, không cho anh đứng dậy.
Một người giữ tay, người khác thì ấn anh xuống mặt bàn. Cô gái không chút do dự, cứ thế đâm thẳng cây nĩa vào tay của Lâm Chính.
Cây nĩa đâm ngập xuống. Máu tươi bắn ra.
Cô ta lại rút lên. Vết thương trong lòng bàn tay anh thật kinh khủng.
“Ha ha…”
Bọn họ bật cười ha hả. Người phụ nữ trông vô cùng dữ tợn. Cô ta nhìn Lâm Chính rồi bỗng nhiên nụ cười tắt ngấm.
Bởi vì Lâm Chính không hề tỏ ra đau đớn mà vẫn điềm đạm như thường. Cứ như tay anh không hề bị thương vậy. Cứ như cây nĩa chưa từng đâm vào tay anh. Mọi thứ giống như chưa từng xảy ra.
Anh có vẻ không cảm thấy đau…
“Hả?”, cô gái chau mày, cảm thấy tức giận. Cô ta bặm môi, giơ cây nĩa lên đâm thêm một phát nữa.
Phụp! Cây nĩa lại đâm ngập bàn tay, máu tươi phun ra.
Ai nhìn cũng phải thấy ớn lạnh. Thế nhưng…Lâm Chính vẫn giữ nguyên biểu cảm như thế.