“Chủ tịch Lâm cực kỳ giận dữ, đến mức không phân phải trái”, người đàn ông khàn giọng nói.
Hơi thở của Thẩm Ngọc Minh như nghẹn lại, tim đập thình thịch.
Đến mức không phân phải trái… Sự thù hận của Chủ tịch Lâm đã đến mức thà đắc tội với tất cả mọi người rồi sao?
Đúng lúc này, lại một người đàn ông mặc vest cuống quýt chạy vào.
“Cậu chủ!”.
Người đàn ông cầm bộ đàm, nhỏ giọng kêu lên.
“Lại sao nữa?”, Thẩm Ngọc Minh trầm giọng hỏi.
“Cậu chủ, bên ngoài có người muốn gặp cậu”.
“Ai?”.
“Bọn họ nói là người của Dương Hoa”.
“Dương Hoa?”.
Thẩm Ngọc Minh đứng phắt dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người đàn ông kia cũng đẩy mạnh Dư Tử Quyên ra, đứng thẳng dậy.
“Anh Mai!”, Thẩm Ngọc Minh vội nhìn về phía người đàn ông.
“Đừng sợ, cứ bình tĩnh, chỉ là mấy người của Dương Hoa thôi mà”, người đàn ông bình thản nói, rồi nhìn về phía người mặc vest kia, trầm giọng hỏi: “Có mấy người tới?”.
“Nhiều lắm, một hàng xe Mercedes màu đen, chắc phải mấy chục chiếc”.
“Nhưng có thấy Chủ tịch Lâm không?”.
“Không, chỉ thấy Từ Thiên, và mấy người chưa từng thấy mặt”, người đàn ông mặc vest đáp.
“Từ Thiên đến sao? Tôi nghĩ chắc thần y Lâm cũng đến rồi”, người đàn ông bình thản nói.
“Anh Mai, làm sao bây giờ? Hay là tôi rời đi trước nhé?”, Thẩm Ngọc Minh vội nói.
“Ha ha ha, sợ gì chứ? Thần y Lâm đến đúng lúc lắm, chẳng phải cậu nằm mơ cũng muốn thôn tính Dương Hoa sao? Hôm nay anh Mai sẽ giúp cậu thực hiện giấc mơ này”.
Người đàn ông cười lớn, rồi cầm quần áo ở ghế lên mặc vào, phất tay: “Cho bọn họ vào đi”.
Người đàn ông mặc vest hơi do dự.
“Đưa người của Dương Hoa đến vườn hoa ở phía sau tiếp đón, rồi gọi hết vệ sĩ ở đây đến đó”, Thẩm Ngọc Minh trầm giọng nói.
“Vâng, cậu chủ”.
Thẩm Ngọc Minh và anh Mai đã chờ ở vườn hoa phía sau từ lâu.
Quản gia lập tức báo với gia chủ nhà họ Thẩm, bảo ông ta sắp xếp cao thủ đến tiếp ứng, đồng thời tất cả các nhân viên bảo vệ và võ sĩ của khu biệt thự đều chạy đến mai phục xung quanh vườn hoa phía sau.
Bọn họ không dám khinh thường.
Dù sao cũng không ai biết người của Dương Hoa đột nhiên đến để làm gì.
Thẩm Ngọc Minh vô cùng lo lắng.
Tô Dư do chính tay anh ta hại chết, sở dĩ anh ta vội vàng rời khỏi Giang Thành là vì không muốn đối mặt với lửa giận của Chủ tịch Lâm, nhưng không ngờ Chủ tịch Lâm lại đuổi tới tận đây.
Thẩm Ngọc Minh vốn muốn tránh mặt, nhưng anh Mai kia lại tràn trề tự tin, cảnh cáo anh ta cũng vô ích.
Nếu đã vậy thì Thẩm Ngọc Minh cũng chỉ có thể thấp thỏm ở lại.