“Thả cậu chủ của chúng tôi ra…”.
Người bên cạnh run lẩy bẩy hét lên, cũng có người xông lên muốn ngăn cản.
Nhưng giây sau…
Ầm!
Nắm đấm của Lâm Chính nhanh đến mức như biến thành vô hình, đấm xuyên qua đầu người đó.
Đầu người đó nổ tan tành như quả dưa hấu, tử vong tại chỗ, vô cùng thê thảm.
“Hả?”.
Người xung quanh đều bị dọa sợ.
Thẩm Ngọc Minh cũng tuyệt vọng tột cùng, vội vàng quay đầu lại định cầu cứu chú ba.
Nhưng khi anh ta quay đầu mới biết lúc này không còn ai có thể cứu anh ta!
Người đàn ông đầu trọc và những người khác vẫn còn đang chiến đấu với Nguyên Tinh.
Nhưng lần này hai bên không phải đánh ngang nhau, mà là Nguyên Tinh dốc hết sức kìm chân đám người đó.
Người đàn ông đầu trọc và các cao thủ nhà họ Thẩm không thể thoát khỏi Nguyên Tinh, càng đừng nói tới phân thân ra cứu Thẩm Ngọc Minh.
Hai chân Thẩm Ngọc Minh nhũn ra, trong lòng tuyệt vọng, không đứng vững được nữa, ngã xụi lơ trên đất.
Anh ta run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi… tôi thật sự vô tội mà”.
“Đêm hôm đó, anh gọi điện cho Tô Dư rốt cuộc đã nói gì với Tô Dư?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Tôi… Tôi không nói gì cả, tôi… tôi… tôi… chỉ… chỉ bảo cô ấy mau chóng nghỉ ngơi…”, ánh mắt Thẩm Ngọc Minh dao động, nói lắp bắp.
Lâm Chính nghe vậy, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh ta.
“Thẩm Ngọc Minh, nếu anh thành thật nói ra, thật ra… tôi có thể xử lý anh nhẹ nhàng một chút”.
“Chủ tịch Lâm, tôi nói sự thật…”.
“Nếu anh còn cố chấp, tiếp tục lừa dối tôi… Anh nên biết, tôi là một bác sĩ, còn là một bác sĩ Đông y. Tôi có hàng vạn cách có thể khiến một người sống biến thành sống không bằng chết, anh… thật sự muốn trải nghiệm sao?”, Lâm Chính nói.
Giọng nói như ma quỷ.
Thẩm Ngọc Minh sợ đến mức toàn thân không ngừng run rẩy điên cuồng, suýt chút nữa linh hồn rời khỏi xác. Nhưng anh ta biết kết cục của việc thẳng thắn là gì, anh ta dự định tiếp tục cắn răng kiên trì, không chịu thừa nhận.
Lâm Chính nhẹ nhàng đâm từng cây châm bạc vào ngực anh ta.
“Á!”.
Thẩm Ngọc Minh ngã thẳng xuống đất, đau đớn lăn lộn, gào khóc điên cuồng, không ngừng gãi người mình.
“Ngứa quá! Ngứa quá! Khó chịu quá, a!”.
Thẩm Ngọc Minh hét lên, da thịt trên người bị cào rách, lộ ra những vết máu.
Người bên cạnh đều bị dọa sợ.
Lâm Chính rút châm bạc trên ngực anh ta ra. Trong nháy mắt, sự ngứa ngáy trên người Thẩm Ngọc Minh biến mất, người cũng dừng lăn lộn.