“Tôi cho ông một phút, trong vòng một phút phải nói ra tất cả những người tham gia vào chuyện này, đồng thời đáp ứng với tôi giao bọn họ ra. Nếu không, tôi sẽ diệt cả nhà họ Thẩm!”, Lâm Chính nói.
Đám người kia kinh hãi, da đầu tê rần.
Người đàn ông đầu trọc cũng sững sờ.
“Ông ba, chuyện này… phải làm sao?”.
“Với thực lực của thần y Lâm, cộng thêm ông lão kia, chúng ta… e là không phải đối thủ”.
Đám người run rẩy, sợ hãi tột cùng.
Người đàn ông đầu trọc cắn răng, khẽ nói: “Chuyện đến nước này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu không cúi đầu, e là sẽ chết ở đây!”.
“Ông ba, ý ông là…”.
Người đàn ông đầu trọc không đáp, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Thần y Lâm, tôi có thể nói với cậu những ai đã tham gia vào chuyện này, nhưng có thể giao người ra hay không không phải tôi nói là được. Cậu phải để chúng tôi về, xin gia chủ giao nộp người ra để xoa dịu lửa giận của cậu!”.
“Để một người về báo tin là được, những người khác cứ đợi ở đây!”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, cậu…”.
“Sao? Các người có ý kiến gì sao?”, Lâm Chính liếc nhìn người đàn ông đầu trọc.
Trong lòng ông ta cũng tràn ngập lửa giận, nhưng không có cách nào, chỉ có thể nghiêng đầu nói: “Tiểu Giả!”.
“Ông ba!”.
Người tên Tiểu Giả vội vàng lên tiếng.
“Cậu mau quay về xin gia chủ giao những người tham gia vào chuyện này ra theo lời thần y Lâm, nói gia chủ dẫn bọn họ đến đây giao cho thần y Lâm, để thần y Lâm xử trí, nghe rõ chưa?”, người đàn ông đầu trọc nhìn Tiểu Giả, không ngừng chớp mắt, nói.
Tiểu Giả không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu ý của ông ba, ngay lập tức gật đầu: “Ông ba yên tâm, tôi quay về ngay”.
“Được!”.
Không lâu sau, Tiểu Giả chạy ra khỏi sân sau.
Những người khác thì thành thật chờ đợi ở đó, có người của Lâm Chính trông coi.
“Thần y Lâm, hình như bọn họ đi gọi cứu binh!”, Nguyên Tinh liếc nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Giả, không nhịn được nói.
“Cứ để bọn họ đi gọi… Đúng rồi, cứu binh của chúng ta khi nào tới?”, Lâm Chính hỏi.
Nguyên Tinh lấy điện thoại đời cũ ra xem đồng hồ, bình tĩnh nói: “Có lẽ là nửa tiếng nữa!”.
“Bao nhiêu người?”.
“Theo lời dặn của cậu, tất cả mọi người đều đến”, Nguyên Tinh cung kính nói.
“Tốt!”.
Lâm Chính gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Người đàn ông đầu trọc ở bên này thì sắp sợ vỡ mật.
Thần y Lâm… cũng có cứu binh?
Cứu viện của thần y Lâm ư? Đó là những người như thế nào vậy?
Dương Hoa sao?