Nguyên Tinh liếc nhìn xung quanh nhưng cũng không cảm thấy quá căng thẳng. Lâm Chính thì vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm vốn có.
Lúc này, Từ Thiên nghe điện thoại. Ông ta tái mặt, vội chạy tới nói nhỏ với Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, người nhà họ Thẩm tới cả rồi. Bên ngoài đỗ hàng trăm chiếc xe, hơn nữa vẫn còn đang lũ lượt kéo tới.
“Vậy sao? Vậy thì tốt, đỡ lãng phí thời gian tôi xử lý cả nhà Thẩm Thị”, Lâm Chính gật đầu.
Từ Thiên nghe thấy vậy định nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Ông ta không rõ lắm mọi chuyện. Với tình hình trước mắt, người của họ ít thế này thì có lẽ chẳng bõ bèn gì. Từ Thiên lo lắng lắm, Nguyên Tinh và Lâm Chính ngược lại rất điềm đạm. Thế nên ông ta cũng đành phải ngoan ngoãn đứng yên ở đó.
“Thần y Lâm, tôi có biết về sự tích của cậu. Nghe nói đến cả Cổ Phái cũng bị cậu hạ gục rồi. Mặc dù cụ thể thế nào tôi không biết nhưng tôi nói cậu nghe, Cổ Phái không xử lý được cậu không có nghĩa nhà họ Thẩm chúng tôi cũng thế. Hôm nay, chắc chắn tôi sẽ bắt cậu phải đền mạng cho con trai tôi”, Thẩm Hạo Thắng gầm lên, đôi mắt hằm hằm sát khí.
“Anh cả, không được đâu”.
Người đàn ông đầu trọc vội vàng lao lên kéo tay của Thẩm Hạo Thắng: “Anh cả, đừng, đừng có phạm phải sai lầm nữa. Nếu đấu nhau với thần y Lâm thì nhà họ Thẩm chúng ta sẽ xong đời đấy”.
“Chú đang nói linh tình gì vậy? Con trai tôi chết rồi, chú là chú ba mà lẽ nào lại không muốn báo thù cho nó sao?”, Thẩm Hạo Thắng tức giận đẩy người đàn ông đầu trọc ra: “Xông lên! Giết chết thần y Lâm cho tôi”.
“Không được lên, không ai được hành động, nếu không sẽ bị đuổi hết ra khỏi nhà họ Thẩm”.
Người đàn ông đầu trọc gầm lên. Những người thuộc hạ đang định lao lên bèn nhìn nhau.
Thẩm Hạo Thắng tức giận quát: “Rốt cuộc ông ta là gia chủ hay tôi là gia chủ? Xông lên! Nghe thấy chưa? Lẽ nào các người muốn chống lại mệnh lệnh của tôi??”
“Vâng thưa ông”, đám đông gật đầu.
“Không!”, người đàn ông đầu trọc lao tới trước, ngăn đám thuôc hạ lại. Tất cả đều bàng hoàng.
“Chú ba! Chú thật sự muốn đối đầu với tôi sao?”, Thẩm Hạo Thắng tức run.
Người đàn ông đầu trọc quỳ phụp xuống, dập mạnh đầu, sau đó vừa dập vừa gào lên: “Anh cả, nghe em nói một câu thôi, đừng đối đầu với thần y Lâm nữa. Coi như em cầu xin anh. Anh cả…em xin anh đấy”.
Ông ta vừa khóc lóc vừa xin xỏ giống như một kẻ điên. Máu tứa ra từ trán người đàn ông.
Người nhà họ Thẩm trố tròn mắt. Đến cả Thẩm Hạo Thắng cũng bàng hoàng. Hành động của người em khiến ông ta không hiểu gì.
Cậu ta đang làm gì vậy?
“Gia chủ…chuyện này…”, đám đông bối rối.
Sắc mặt của Thẩm Hạo Thắng trông vô cùng khó coi. Ông ta siết chặt nắm đấm: “Chú ba, chú điên rồi sao? Đội quân tinh nhuệ của nhà họ Thẩm hôm nay đều ở đây, lẽ nào lại không đối phó nổi với thần y Lâm”.
“Không, anh cả, anh không chỉ phải đối phó với mỗi thần y Lâm đâu mà còn đối đầu với một thế lực khổng lồ. Thần y Lâm không hề đơn giản như anh nghĩ đâu”, người này lại gào lên.
“Chú coi thường nhà họ Thẩm đến vậy cơ à?”
Thẩm Hạo Thắng giơ tay lên: “Để tôi cho chú thấy sức mạnh thật sự của nhà họ Thẩm chúng ta”.
Dứt lời.
Vụt vụt…Âm thanh kỳ lạ đồng loạt vang lên. Hàng trăm bóng hình bay vào, đáp xuống mái nhà, tường, sân của trang viên nhà họ Thẩm. Đồng thời các cao thủ khác từ bốn phương tám hướng cũng chạy vào.
Đúng vậy. Đám cao thủ này nhảy vào đây đấy!