Thẩm Hạo Thắng hỏi.
Nhưng người đàn ông đầu trọc giống như không nghe thấy ai nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn về phía trước.
Trong lòng Thẩm Hạo Thắng nôn nóng, cũng chẳng muốn hỏi, quát lên với người dưới: “Đi, hỏi rõ mục đích của bọn họ! Nếu là đến làm loạn thì đuổi đi hết cho tôi, nếu là đến giúp tôi diệt thần y Lâm thì mau chóng mời vào đây, rõ chưa?”.
“Vâng!”.
Người xung quanh đồng loạt gật đầu.
Ngoài trang viên đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, sau đó nhiều bóng người chạy vào vườn hoa sau nhà.
Bọn họ nhảy thẳng đến chỗ cao thủ nhà họ Thẩm đứng trên tường rào và trên nóc nhà.
Tốc độ rất nhanh, khí tức đáng sợ, cứ như sấm rền chớp giật.
Cao thủ nhà họ Thẩm đứng xung quanh còn chưa kịp phản ứng đã bị những người đó bóp cổ, hoặc dùng kiếm kề ngay tim, tất cả đều bị khống chế.
“Hả?”.
Thẩm Hạo Thắng vô cùng kinh ngạc.
Ở cổng lớn lại có một nhóm người bước nhanh vào trong.
Thẩm Hạo Thắng nhận ra người đứng đầu.
Đó là thái thượng trưởng lão của Cổ Phái, Tào Tùng Dương!
Thẩm Hạo Thắng còn nhớ, ông ta từng gặp qua người này!
Đó là ở đại hội Giám Dược do Cổ Phái tổ chức, vì có chút hỗn loạn, thủ lĩnh của Cổ Phái Công Tôn Đại Hoàng lại không có ở đó, nên Tào Tùng Dương đã ra mặt giải quyết.
Đó là một nhân vật lớn với bản lĩnh cao cường.
Mấy người gây rối cũng có thực lực không tầm thường, nhưng Tào Tùng Dương chỉ hừ một tiếng, phóng trường năng lượng ra đã dọa cho đám người đó quỳ xuống đất, không dám động đậy.
Thực lực của người đó tất nhiên không thua kém gì thần y Lâm!
Có người đó ở đây, cần gì phải sợ thần y Lâm?
Thẩm Hạo Thắng hoàn hồn lại, trong lòng rất vui vẻ, vội vàng tiến tới chắp tay: “Tiền bối Tào! Sao ông lại đến đây? Thật là tốt quá, có ông ở đây, Hạo Thắng không còn gì phải lo lắng nữa! Ha ha…”.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, Tào Tùng Dương chỉ liếc ông ta rồi cũng không quan tâm, ngược lại bước nhanh đến trước mặt Lâm Chính, quỳ một gối xuống hành lễ.
“Bái kiến thần y Lâm!”.
“Bái kiến thần y Lâm!”.
Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, hô to.
Giọng nói thành khẩn, động tác cung kính.
Như tôn kính thần linh!
“Cái gì?”.
Thẩm Hạo Thắng đứng sững tại chỗ, vô cùng hoang mang…
Những người có mặt dù là Đông Hoàng Giáo hay Cổ Phái thì đều hành lễ với Lâm Chính. Sự kính nể và kiêng sợ kia không phải là diễn mà có được.
Thẩm Hạo Thắng trố tròn mắt, sững sờ nhìn bọn họ. Ông ta tưởng mình đang nằm mơ.