“Kỳ vật sao?”
Lâm Chính giật mình: “Kỳ vật gì, có tác dụng hồi sinh thật sao?”
“Đây là kỳ vật do tổ tiên nhà họ Thẩm để lại. Cụ thể thì tôi cũng không rõ nhưng nó là bảo bối của các bậc thần tiên, là bảo vật lưu truyền nhiều đời của nhà họ Thẩm. Giờ tới lượt tôi giữ. Nếu như thần y Lâm muốn thì tôi xin được tặng lại cho cậu”, Thẩm Hạo Thắng nói.
“Thật sao?”
Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ mong chờ: “Tôi tới đây chính là để báo thù cho Tô Dư. Nếu như đúng là các người có món đó thật thì tôi có thể tha cho các người một lần”.
“Thần y Lâm, tôi nguyện một mình quay về nhà để lấy món này cho cậu. Những người còn lại đều ở đây làm con tin”, Thẩm Hạo Thắng vội vàng nói.
Nhà họ Thẩm nghe thấy vậy thì không dám lên tiếng.
“Được”, Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Nếu đã vậy thì tôi cho ông một giờ đồng hồ. Sau một giờ đồng hồ mà không thấy ông mang kỳ vật tới thì những người này sẽ chết không có đất chôn và ông cũng không chạy thoát được đâu. Ông biết sức mạnh của tôi đúng không?”
“Vâng, vâng, thần y Lâm yên tâm. Tôi đi nhanh về nhanh”, Thẩm Hạo Thắng run rẩy, lao ra khỏi cửa, lên xe và rời đi. . Ngôn Tình Xuyên Không
“Chủ tịch Lâm nên cử người đi theo để tránh ông ta giở trò”, Từ Thiên nói.
“Không cần. Nếu ông ta giở trò thì có cử người đi cũng vô ích. Ở đây đợi thôi. Ông ta không chạy thoát được đâu”.
“Dạ”, Từ Thiên do dự rồi gật đầu.
Chiếc xe lao vọt trên đường. Thẩm Hạo Thắng mồ hôi nhễ nhại, mặt tái nhợt, lao về nhà họ Thẩm như một kẻ điên. Ông ta vượt cả đèn đổ, mặc kệ phạm luật. Người đi đường nhìn chiếc xe lao như bay mà sợ hết hồn.
“Đồ thần kinh, lái xe kiểu gì thế?
“Chán sống rồi à?”
Đám tài xế nóng tính thò đầu ra chửi. Thế nhưng Thẩm Hạo Thắng mặc kệ.
Két!!! Chiếc xe phanh gấp trước cửa nhà họ Thẩm. Một người giúp việc chạy ra, nhìn chiếc xe với vẻ nghi ngờ.
Cửa xe mở ra, Thẩm Hạo Thắng bước xuống, người giúp việc vui mừng lắm, vội bước tới dìu ông ta: “Gia chủ, cuối cùng ông cũng về rồi?”
“Thẩm Hạo Thắng chau mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Có khách quý tới, đang đợi ông ở bên trong. Vừa rồi tôi gọi cho ông mãi mãi không được. Chúng tôi không biết phải làm thế nào”.
“Khách quý, là ai vậy?”
“Ông Huyết!”
“Ông Huyết sao? Huyết Nam Ngục à?”, Thẩm Hạo Thắng giật mình, vô thức nhớ ra.
“Cho người tiếp đón ông ấy đi, tôi không rảnh”, nói xong, Thẩm Hạo Thắng đẩy cửa, đi thẳng vào bên trong.
“Gia chủ!”, người giúp việc tưởng mình nghe nhầm vội hét lớn nhưng vô ích.
Thẩm Hạo Thắng đi vào vùng cấm địa trong ngôi nhà, cẩn thận lấy ra món bảo vật: “Tổ tông, Thẩm Hạo Thắng bất hiếu, vì cứu gia tộc nên hôm nay đành phải lấy món bảo vệ này, mong liệt tổ liệt tông tha cho con”.
Ông ta cảm thấy đau khổ và bất lực. Lấy xong, ông ta dập đầu trước bài vị, lau nước mắt và đi ra ngoài.