“Tốt quá rồi!”
“Thầy ơi tim của cô Tô Dư đập lại rồi”.
Đám đông nhảy múa. Hùng Trưởng Bạch rưng rưng nước mắt.
“Đúng là kỳ tích. Thầy ơi, y thuật của thầy đã đạt tới cảnh giới hồi sinh người chết rồi”, Long Thủ vô cùng kích động,
“Mọi người nghiêm túc, tình hình của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, tiếp tục công việc đi”, Tần Bách Tùng hô lớn.
Mọi người lại cật lực làm việc.
Đợi đến khi Lâm Chính tỉnh lại thì Cung Hỉ Vân đã đứng bên cạnh anh. Anh đang nằm trên giường. Đây là phòng nghỉ ngơi của học viện. Bình thường Tần Bách Tùng thường ngủ ở đây.
Lâm Chính vươn vai. Cung Hỉ Vân vội vàng đưa khăn mặt cho anh.
“Chủ tịch, cậu tỉnh rồi. Tốt quá!”, Cung Hỉ Vân vui mừng nói.
“Phẫu thuật thế nào rồi?”, Lâm Chính lau mặt hỏi.
“Rất thuận lợi, cô Tô Dư đã được chuyển tới bệnh viện rồi”, Cung Hỉ Vân cười nói
“Chuyển viện?”, Lâm Chính giật mình: “Đang yên đang lành sao lại chuyển viện? Lẽ nào bác sĩ của chúng ta không bằng bác sĩ của thành phố?’
“Chủ tịch, không phải như vậy. Thực ra bác sĩ của chúng ta mấy ngày vừa rồi đều không được nghỉ ngơi nên mệt cả rồi, không thể nào làm công tác hậu phẫu cho cô Tô Dư được”, Cung Hỉ Vân cười bất lực.
Lâm Chính cười khổ: “Nói cũng đúng, chuyện của Tô Dư họ đã vất vả nhiều rồi”.
“Thần y Lâm có khả năng hồi sinh người đã mất, thật quá lợi hại”, nói tới đây, đôi mắt Cung Hỉ Vân sáng lên. Giờ Lâm Chính không khác gì thần minh vô song trong mắt cô ta.
“Giờ vẫn chưa phải lúc tôi được nghỉ ngơi”.
Anh nói tiếp: “Cho mọi người nghỉ hai ngày đi, sau hai ngày thì tiến hành thêm một cuộc phẫu thuật nữa, giúp Tô Nhu điều trị, hi vọng thuốc này cũng có hiệu quả với cô ấy”.
“Vâng, chủ tịch…giờ cậu đi đâu?”
“Tôi đi gặp Tô Nhu, cũng tới lúc để cô ấy bình thường trở lại rồi”, Lâm Chính bước ra khỏi phòng.
Tô Nhu được sắp xếp điều trị trong học viện Huyền Y Phái. Do hai mắt không nhìn thấy gì nên cô ấy luôn ở trong phòng. Bình thường có Cung Hỉ Vân chăm sóc và trò chuyện. Hôm nay từ sáng sớm Cung Hỉ Vân đã rời đi nên cô cảm thấy rất cô đơn.
“Thần y Lâm, thật sự có thể chữa khỏi mắt cho mình sao?”, Tô Nhu lầm bầm.
Cô luôn hỏi Cung Hỉ Vân câu hỏi này và đáp án của Cung Hỉ Vân luôn là ‘có thể’.
Thế nhưng cô vẫn không tin. Mặc dù cô không biết mình bị trúng loại độc gì nhưng người nhà của cô đã đi hỏi bác sĩ khắp nơi rồi đều không có hi vọng. Thần y Lâm điều trị cũng đã lâu rồi mà vẫn chưa có kết quả.
“Có lẽ cả đời này mình sẽ phải sống trong bóng tối thật rồi”, Tô Nhu cười chua chát, nằm bất động trên giường.
“Em mà nghĩ vậy là sai rồi đấy’, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô.
“Lâm Chính sao?”, Tô Nhu thất thanh.
“Sao anh lại tới đây?”
“Anh đến chữa mắt cho em”.
“Anh chữa mắt cho em?”
Tô Nhu sững sờ và lắc đầu: “Thôi khỏi Lâm Chính, đừng lãng phí sức lực nữa. Đến tình hình hiện tại của em như thế nào anh còn không rõ thì chữa thế nào cho em? Huống hồ chưa chắc đã có thể chữa khỏi được”.