Không ai ngờ, Ma Đầu Sáu Tay hiển hách lại bị Lâm Chính giết chết như vậy. Thế nhưng điều càng khiến bọn họ kinh sợ hơn đó là vấn đề giữa thần y Lâm và Huyết Ma Tông có lẽ không thể giải quyết được nữa.
Chỉ hi vọng Huyết Ma Tông đừng phát hiện ra thần y Lâm quá sớm. Đám đông chìm vào im lặng. Lâm Chính buông tay ra, lau bàn tay và nói: “Gọi người tới xử lý hiện trường đi, xóa sạch giấu vết, tạm thời đừng để người của Huyết Ma Tông phát hiện ra”.
“Vâng Thần Quân”.
“Mọi người không phải lo lắng. Nếu Huyết Ma Tông tìm tới thì tôi chắc chắn sẽ có cách đối phó”, Lâm Chính vừa nói vừa quay người rời đi. Nguyên Tinh và Tào Tùng dương nhìn nhau. Ai cũng thở dài.
“Tào trưởng lão ông thấy sao”.
“Nghe theo chứ biết sao”.
Sau khi xử lý xong Huyết Nam Ngục, Lâm Chính lại quay về nhà họ Thẩm. Lúc này đám người Thẩm Hạo Thắng vẫn quỳ run rẩy dưới đất.
Thấy Lâm Chính quay lại, bọn họ càng sợ hãi hơn. Đồng thời họ cũng cảm thấy tò mò. Không biết Huyết Nam Ngục có chạy thoát được không.
“Huyết Nam Ngục chết rồi”, Lâm Chính tiến tới gần nói với Thẩm Hạo Thắng.
“Hả…”, Thẩm Hạo Thắng giật mình, lập tức dập đầu lia lịa: “Thần y Lâm thần uy vô song, Hạo Thắng bái phục vô cùng”.
“Bảo người nhà các người dùng thuốc này, từ ngày hôm nay, nhà họ Thẩm sẽ nghe theo sự chỉ đạo của tôi. Nếu chống lại, thì tôi sẽ khiến các người chết không có đất chôn đấy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn và lấy ra một lọ thuốc.
Thẩm Hạo Thắng vội vàng nuốt thuốc, không dám chần chờ.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu hài lòng: “Nghe đây, Huyết Nam Ngục đã chết, nhưng tôi không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, nếu sau này có người tới thăm dò về Huyết Nam ngục thì ông nói rằng Huyết Nam Ngục ở chỗ ông một thời gian nhưng sau đó đã đi Cô Phong rồi. Rõ chưa?”
“Vâng…vâng…thần y Lâm”.
“Nguyên Tinh!”
“Thuộc hạ có mặt, xin Thần Quân dặn dò”.
“Bí mật đưa thi thể của Huyết Nam Ngục tới Cô Phong, chôn dưới chân núi”.
“Tuân lệnh”.
“Nghe rõ, nhất định phải bí mật hành động, không được để cho bất kỳ ai phát hiện ra”
“Vâng”.
Sau khi kết thúc chuyến đi tới nhà họ Thẩm thì Lâm Chính lập tức quay trở về Giang Thành, lao vào học viện Huyền y Phái và vùi đầu trong phòng nghiên cứu. Anh bắt đầu tận dụng dược liệu thượng cổ lấy từ nhà họ Thẩm để luyện chế dược vật.
Cứ thế một tuần trôi qua. Trong một tuần này anh ăn uống ngủ nghỉ cả trong phòng nghiên cứu khiến Tần Bách Tùng, Long Thủ sững sờ.
Anh giống như một kẻ bị điên, ngoài những nhu cầu sinh hoạt cần thiết ra thì anh mặc kệ hết, chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu. Thậm chí mỗi ngày anh cũng chỉ chợp mắt có một lúc.
Sáng sớm ngày thứ bảy.
“Thành công rồi”, Lâm Chính với hai con ngươi đỏ ngàu gào lên. Đám đông đang nằm ngủ cả ra bàn cũng bị giật mình vì bị đánh thức.
“Thành công gì vậy thầy?”, Tần Bách Tùng dụi mắt, vội vàng nói.