“Suy đoán là như thế”.
“Hừ, đúng là chẳng tốt đẹp gì”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Dù sao tôi cũng mang họ Lâm, bọn họ hoàn toàn có thể nói là do tôi ăn cắp. Cộng thêm việc tôi sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì gia tộc kia có tìm tôi tính sổ cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ. Xem ra tôi vẫn còn giá trị lợi dụng nhỉ”.
“Chủ tịch Lâm, thực lực của gia tộc kia cũng rất mạnh. Đến cả nhà họ Lâm còn không thể động vào. Nếu không, bọn họ đã không đưa ra kế sách này. Tôi cho rằng, chúng ta phải để ý tới chuyện này, phải vạch ra ranh giới với nhà họ Lâm, nếu không rắc rối sẽ nhiều lắm”, Từ Thiên nghiêm túc nói.
“Ông nói đúng, không thể nào cứ làm cái bia đỡ đạn mãi được. Chuyện này giao cho ông xử lý. Ông theo dõi sát sao, phát hiện ra bất cứ người nào của nhà họ Lâm có mặt ở Giang Thành thì đều theo dõi chặt cho tôi. Đồng thời cũng tăng cường theo dõi cả bên phía Yên Kinh nữa”.
“Vâng chủ tịch”.
Lâm Chính tắt máy, tiếp tục đọc sách. Thế nhưng mới được một lúc thì điện thoại lại đổ chuông.
“Từ Thiên, sao thế?”, anh chau mày. Lúc anh đọc sách thường không thích bị làm phiền.
“Chủ tịch xảy ra chuyện rồi”, Từ Thiên vội nói.
“Chuyện gì?”
“Ba tên nhà họ Lâm tới Giang Thành đã biến mất một tên rồi”.
“Mất một tên? Chạy đi đâu mất rồi?”
“Cũng không rõ ạ”.
“Tìm cho tôi! Nếu để họ làm lớn chuyện thì ông xách đầu về đây cho tôi”, đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá.
“Vâng, chủ tịch yên tâm, bọn họ sẽ không làm gì được đâu”.
Từ Thiên run rẩy, toát mồ hôi hột.
“Bố!
Tiếng kêu tuyệt vọng vang lên. Một cô gái tóc ngắn mặc áo thể thao màu đen đang quỳ dưới đất trong phòng khách khóc như mưa.
Một người đàn ông với khuôn mặt đanh thép, siết chặt nắm đấm đi đi lại lại. Ông ta dường như chỉ muốn tát cho cô gái một phát. Thế nhưng cứ giơ tay lên thì ông ta lại không nỡ.
“Cô đừng gọi tôi là bố nữa. Nhà tôi không có loại con gái như cô”, người đàn ông trung niên gầm lên.
“Bố! Con biết sai rồi! Con thề từ giờ sẽ không dám nữa, hu hu…”, cô gái tóc ngắn nói.
“Giờ có nói gì cũng vô ích. Gia tộc đã ra quyết định rồi, cấm túc ba tháng, thiếu một ngày cũng không được”, người đàn ông bất lực phất tay.
“Bố! Bố nỡ lòng nào tàn nhẫn như vậy ”, cô gái mặt tái mét, lao đến ôm người đàn ông.
“Tàn nhẫn? Con có biết con đã làm gì không? Con suýt nữa đã khiến nhà đó với nhà họ Lâm chúng ta khai chiến rồi đấy. May mà bác của con thông minh, xoay chuyển tình thế, nếu không thì đã đánh nhau rồi. Nhà họ Lâm mà bị tổn thất thì sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu con đấy, tới khi đó không chỉ đơn giản là chuyện cấm túc ba tháng đâu. Có lẽ con bị lột da luôn, biết chưa?”, người đàn ông trung niên hét lên.
Dứt lời, cô gái sững sờ. Sau đó cô ta vội vàng hỏi: Bố…bác trai…đã xử lý xong chưa ạ…”
“Không rõ nữa, nhưng bố nghĩ cũng sẽ không thành vấn đề”.
“Lần này phải cảm ơn bác ấy rồi”, cô gái thở phào.
“Cảm ơn?”, người đàn ông hừ giọng: “Ông ta tốt vậy sao? Chẳng qua là lôi kéo bố của con mà thôi!”