Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Đó là một bản hợp đồng rất đơn giản, nhưng nó có chỗ khác thường.

Chữ ký con dấu trên hợp đồng lại là công ty Dương Hoa!

“Đây là hợp đồng của thần y Lâm?”, người đàn ông mở to mắt, ngạc nhiên hỏi.

Người đàn ông chắc chắn đã nghe nói tới thần y Lâm là ai.

“Phải”, Lâm Chính gật đầu.

“Thế nên, ý cậu là cậu có thần y Lâm che chở?”, người đàn ông đó hoàn hồn, nheo mắt lại hỏi.

“Không”.

Lâm Chính lắc đầu, đến gần thêm một chút, giọng khàn khàn: “Tôi… chính là thần y Lâm!”.

Nhưng anh vừa dứt lời, người đàn ông đó sững sờ tại chỗ, ngay sau đó cười lớn.

“Ha ha ha ha… Cậu là thần y Lâm? Ha ha ha ha… Đừng đùa tôi nữa, ha ha ha…”.

Người đàn ông ôm bụng cười lớn, tiếng cười cực kỳ khoa trương.

“Ông không tin sao?”.

“Nếu cậu là thần y Lâm thì tôi sẽ là Ngọc Hoàng!”, người đàn ông cười nhạt, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường: “Đến lúc này rồi, cậu bớt giảo biện! Hôm nay không lấy đầu cậu về, tôi khó mà phục mệnh!”.

Nói xong, người đàn ông cũng không muốn nhiều lời với Lâm Chính, tay tóm về phía cổ Lâm Chính nhanh như chớp.

Lần này, người đàn ông ra tay còn hung ác hơn, tàn nhẫn hơn trước kia.

Mặc dù người tên Lâm Chính này có chút bản lĩnh, nhưng ông ta không tin anh có thể chống đỡ được.

Chỉ là…

Ông ta vừa đưa tay tới thì đột ngột khựng lại.

Đồng tử trong mắt người đàn ông co rụt, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Lần này Lâm Chính không dùng tay chụp cổ tay ông ta nữa, mà là dùng chỉ… kề nơi cổ họng ông ta.

Người đàn ông gần như không thể nhìn rõ động tác của anh.

“Sao có thể?”, người đàn ông đột nhiên thu chiêu, đánh tay Lâm Chính ra.

Lâm Chính không nhân cơ hội ra tay, mà lùi về sau mấy bước.

Anh liếc vào trong nhà.

Trương Tinh Vũ đang nấp sau cửa xem trộm.

Trong mắt bà ta tràn ngập vẻ nghi hoặc, có lẽ không hiểu hai người đang làm gì.

“Xem ra bây giờ tôi có nói gì cũng vô dụng”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta đổi chỗ khác giải quyết vấn đề này đi. Nơi này chật hẹp, không thích hợp sử dụng quyền cước! Ông muốn lấy đầu tôi thì chúng ta chọn nơi khác đánh”.

“Được!”.

Người đàn ông phẫn nộ, nhưng ông ta cũng biết thực lực Lâm Chính siêu phàm, ra tay ở đây có nhiều bất tiện, lo rằng Lâm Chính sẽ chạy thoát, thế là quát khẽ: “Phía sau tiểu khu này có một bãi đất trống, có lẽ giờ này không có nhiều người, chúng ta đến đó đi!”. . Đọc thê𝓶 các chươ𝗇g 𝓶ới tại ( 𝘛𝑹 uM𝘛𝑹U𝘠e𝑵.v𝗇 )

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu.

Hai người bàn bạc xong thì đi thẳng ra bên ngoài.

“Các người đi đâu?”.

Trương Tinh Vũ căng thẳng, vội vàng chạy tới hỏi.

“Tôi ra ngoài cùng ông ta, bà không cần quan tâm”, Lâm Chính lạnh lùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui