Nhưng ngay khi anh vừa nói ra lời đó.
Vù!
Một con dao đột nhiên đâm vào bụng anh.
Lâm Chính nhíu mày, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện người đàn ông kia dùng kế dương Đông kích Tây.
Ông ta biết Tô Quảng là bố vợ của Lâm Chính, cố tình giết ông ta để thu hút sự chú ý của Lâm Chính. Sau đó, ông ta nhân cơ hội anh không đề phòng âm thầm đánh lén, muốn giết Lâm Chính rồi mang đầu anh và quan tài đứa trẻ về phục mệnh.
Nhưng… người đàn ông kia đã tính sai.
Tuy ông ta đã đánh lén thành công, nhưng… thân dao không cắm vào người anh được nửa phân…
Dường như con dao này đã đâm phải một tấm thép!
“Sao có thể như vậy?”.
Người đàn ông kia tròn mắt ngạc nhiên.
Bầu không khí ở đây trở nên kỳ quái.
Mấy người Tô Quảng dẫn theo và cả ông ta vẫn còn nằm trên đất gào khóc.
Người đàn ông kia thì cầm dao găm, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.
Lúc này, Trương Tinh Vũ chạy xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng đó thì lập tức gào khóc dữ dội: “Mọi người ơi! Giết người rồi! Giết người rồi!”.
Giọng bà ta cực kỳ bén nhọn, vang vọng khắp tiểu khu.
Các nhà dân trong tiểu khu đều mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới, bảo vệ cũng nghe tin chạy tới.
“Khốn nạn!”.
Người đàn ông kia biến sắc, lập tức xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại!”.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc, định ngăn ông ta lại, nhưng Trương Tinh Vũ đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, hét lớn: “Lâm Chính, cậu đi đâu?”.
“Buông ra!”.
Lâm Chính hạ thấp giọng, quát.
“Tôi nói cậu biết, cậu đừng mong trả lại những thứ này cho người đó! Chúng là của nhà chúng tôi, cậu đừng tự tiện quyết định!”, Trương Tinh Vũ hét lên.
Bà ta vẫn lo những món đồ này là của người đàn ông kia, lo Lâm Chính sẽ trả nó về.
“Bà buông ra!”, Lâm Chính hất mạnh tay.
Trương Tinh Vũ làm sao chịu được sức lực của anh, lập tức bị hất ngã xuống đất. Đợi đến khi bò dậy, bà ta đã cực kỳ phẫn nộ.
“Hay cho cậu, Lâm Chính! Phản rồi! Cậu phản rồi! Cậu dám đối xử với tôi như vậy? Cậu định làm phản sao?”, Trương Tinh Vũ lớn tiếng mắng chửi.
Người dân xung quanh đều vây lại.
“Chị Trương, chuyện gì vậy?’.
“Người này là ai? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ?”.
“Chị không sao chứ chị Trương? Ôi, anh Tô Quảng, mặt anh sao vậy? Có cần đến bệnh viện không?”.
Hàng xóm ba mồm bảy miệng nhao nhao nói.