Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Bọn họ kêu lên.

Nhưng Mã Hải phớt lờ bọn họ, đi tới trước mặt Lâm Chính, cung kính cúi người với anh: “Chủ tịch Lâm!”.

“Chân ông đỡ hơn rồi chứ?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.

“Nhờ hồng phúc của Chủ tịch Lâm, tuy vẫn chưa được coi là nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng cũng có thể đi lại được rồi”.

“Vậy thì tốt”.

“Chủ tịch Lâm, ba người này thì xử lý thế nào?”, Mã Hải cung kính hỏi.

“Không vội”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Tôi bị nhà họ Lâm hãm hại, không thể cứ thế bỏ qua được, tôi phải chứng minh sự trong sạch của mình”.

“Vâng”, Mã Hải khẽ gật đầu.

Lâm Chính bước tới.

“Cậu Lâm Chính, cậu… cậu là Chủ tịch Lâm thật sao?”, gã béo há miệng, run rẩy hỏi.

“Phải thì sao nào?”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Trời đất ơi!”.

Gã béo gần như hét toáng lên, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ như điên, nói: “Cậu Lâm Chính, không ngờ cậu lại chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn! Tốt quá! Tốt quá! Cậu chủ, tôi sẽ nói tin này cho ông chủ và tộc trưởng biết, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui, ông chủ cũng sẽ lấy làm tự hào về cậu!”.

“Ồ, tại sao phải tự hào về tôi? Tôi có phải là người nhà họ Lâm đâu!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Nụ cười trên mặt gã béo cứng đờ lại.

“Xử lý hai người kia đi”, Lâm Chính liếc nhìn hai vệ sĩ đứng bên cạnh gã béo, khàn giọng nói.

“Vâng”.

Từ Thiên ở bên cạnh lập tức bước tới, rút khẩu súng ra chĩa vào hai người kia, cho mỗi người một viên đạn.

Pằng pằng!

Hai người gần như không kịp rên lên tiếng nào đã ngã xuống mất mạng.

“A!”.

Gã béo lập tức bị dọa cho ngã ngồi xuống đất, sắc mặt tái mét, nước mắt nước mũi ròng ròng.

Anh ta sợ đến mức muốn tè ra quần!

Lâm Chính bước tới, nhận lấy khẩu súng của Từ Thiên, rồi lại lấy chiếc điện thoại ra, đưa cho gã béo, đồng thời chĩa súng vào đầu anh ta.

“Gọi tới số điện thoại này, nói cho người ở bên kia biết sự thật”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Cậu chủ, chuyện này không liên quan gì đến tôi, thực sự không liên quan gì đến tôi cả. Tất cả là chủ ý của bọn họ, không liên quan đến tôi!”, gã béo sợ đến mức khóc tu tu, giọng nói cũng run rẩy.

Chỉ thấy Lâm Chính sấn lại gần, nhỏ giọng nói: “Tôi biết anh vô tội, nhưng… thế giới này là thế giới coi trọng lý lẽ sao? Nếu không phải tôi là Chủ tịch Lâm, thì chắc là bây giờ đầu tôi đang ở trấn Ma Khẩu, thành phố Thượng Loan rồi nhỉ?”.

Gã béo rùng mình, hai mắt trợn tròn, mồ hôi túa ra như mưa.

Anh ta đã không còn lời nào để nói…

Cuối cùng, gã béo vẫn run rẩy nhận lấy điện thoại, ấn nút gọi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui