“Ha ha, xem ra anh định đến nhà họ Hắc tôi xin lỗi hả? Không tồi! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Tốt lắm!”, người đàn ông gật đầu.
Đúng lúc này, cảnh sát bước vào.
“Anh Lâm, theo điều tra của chúng tôi thì hai cái đầu người anh ta mang theo chỉ là đạo cụ, nên chúng tôi chỉ có thể khống cáo anh ta tội cố ý gây sự, dọa dẫm người khác, giam bảy ngày và phạt hành chính”, nữ cảnh sát nói.
“Không cần đâu, tôi không định khởi tố anh ta, tôi nghĩ anh ta chỉ đùa với em tôi, không gây ảnh hưởng nghiêm trọng”, Lâm Chính đứng lên, bình tĩnh nói.
Nữ cảnh sát vô cùng ngạc nhiên.
Người kia cũng ngẩn ra.
Cuối cùng Khang Gia Hào chạy đến đồn cảnh sát, đàm phán với cảnh sát, người đàn ông kia lập tức được thả ra.
Tô Tiểu Khuynh thì được Cung Hỉ Vân đưa đến chỗ bác sĩ tâm lý.
Một cô gái ngây thơ hồn nhiên như cô ấy, ngay cả phim kinh dị cũng không dám xem, thì hai cái đầu người máu me be bét sao có thể không gây ám ảnh chứ?
Sợ là một thời gian tới vẫn phải điều trị.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, người đàn ông lập tức được Từ Thiên đã chờ sẵn ở bên ngoài mời lên xe.
“Các ông làm gì hả?”.
Người đàn ông định phản kháng, nhưng sao có thể đối phó được với người của Từ Thiên chứ, lập tức bị bắt lại, cưỡng chế giam nhốt.
Sáng sớm ngày hôm kia.
Lâm Chính dùng khuôn mặt của thần y Lâm ngồi vào xe, tiến thẳng tới thành phố Thượng Loan.
“Anh là… thần y Lâm?”.
Người đàn ông kia cũng ngồi trên xe, tỏ vẻ khó tin nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì.
Người đàn ông hoảng lên, cuống quýt nói: “Thần y Lâm, sao anh lại ở đây chứ? Chúng ta đang đi đâu? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”.
“Chẳng phải trước đó tôi đã nói rồi sao? Chúng ta đến nhà họ Hắc!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nhà họ Lâm ở Yên Kinh.
Người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà ở tiền sảnh bỗng đứng phắt dậy, trợn mắt há mồm nhìn ông lão mới đi vào.
“Ông Phú, ông… ông không lừa tôi chứ? Sao có thể thế được?”.
“Sao lại không thể chứ? Tôi vừa nhận được tin, đám Lâm Phúc đều đã mất liên lạc, về cơ bản có thể chắc chắn là đã chết”, Lâm Phú chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói.
“Sao lại như vậy được?”.
Người đàn ông trung niên thất thần.
“Ông Ngạo, phía hội nghị sự yêu cầu ông lập tức đưa ra câu trả lời cho việc này, dù sao cũng đã xảy ra án mạng, mọi chuyện không thể xử lý nhẹ nhàng được nữa. Con gái ông cũng sẽ được cân nhắc lại, đưa ra sự trừng phạt khác.Tôi đến để thông báo cho ông biết, ông hãy chuẩn bị sẵn sàng đi”.
Dứt lời, Lâm Phú xoay người định rời đi.
“Khoan đã ông Phú!”, Lâm Ngạo vội vàng kêu lên.
“Ông Ngao còn chuyện gì phân phó sao?”, Lâm Phú dừng bước hỏi.
“Mấy người Lâm Phúc bị ai giết vậy?”, Lâm Ngạo ngập ngừng một chút rồi trầm giọng hỏi.