“Bà muốn chúng tôi đầu hàng sao?”
“Bà tổ, tại sao lại như vậy? Bọn họ chỉ có ba người, hơn nữa còn đang ở nhà họ Hắc chúng ta. Chúng ta dồn toàn lực chiến đấu, tại sao phải sợ chứ?”
“Đúng vậy, nhà họ Hắc cùng xông lên chẳng lẽ lại không giết được họ?”
Người nhà họ Hắc cảm thấy không cam tâm. Bởi vì cái chết của Thập trưởng lão khiến cho bọn họ rất hận Lâm Chính, hận tới mức muốn băm vằm anh ra.
Hắc Ngọc Thiên cũng vậy. Ông ta là tộc trưởng, không thể bảo vệ người của gia tộc trước mặt bao nhiêu người thế này thì coi như thể diện cũng không còn. Sao ông ta có thể cam tâm cho được?
Bà tổ chỉ lắc đầu: “Ngọc Thiên, ông cảm thấy ông đấu lại được thần y Lâm không?”
“Nếu có bà tổ trợ giúp thì tôi không sợ”, ông ta nói bằng vẻ ngạo mạn.
“Nếu thêm Cổ Phái thì sao? Đối phó được không?”, bà tổ lên tiếng.
“Cổ…Cổ Phái sao?”, Hắc Ngọc Thiên nín thở, thế nhưng ông ta vẫn không chịu thua: “Có thể không địch lại được nhưng dù họ có thắng thì họ cũng phải trả giá, chúng ta sẽ không để họ được yên”.
“Vậy à! Vậy thêm cả Đông Hoàng Giáo thì sao? Nhà họ Hắc chúng ta có đấu lại được không?”, bà tổ lại nói.
Lần này thì Hắc Ngọc Thiên cảm thấy tắt thở. Dương Hoa, Cổ Phái thêm cả Đông Hoàng Giáo sao. Ba nguồn sức mạnh này hợp lại thì ai mà đấu lại cho được?
Ông ta trợn tròn mắt, nhìn bà cụ: “Bà tổ, ý của bà…là thế nào cơ?” . Truyện Trọng Sinh
Bà cụ bèn chỉ về phía trước và nói: “Hai người đứng bên cạnh chủ tịch Lâm kia, một người là Tào Tùng Dương – thái thượng trưởng lão của Cổ Phái, một người là thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo. Hai người đó không hề kém hơn tôi, cũng đủ để đại diện cho Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo. Ông đối đầu với thần y Lâm, ông tưởng rằng chúng ta chỉ phải đối đầu với một mình Dương Hoa thôi sao?”
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên nhảy dựng lên. Nhà họ Hắc trố tròn mắt. Tất cả đều cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là chủ tịch Lâm đã có trong tay cả Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo rồi.
Không thể nào? Chẳng ai muốn tin vào điều đó. Thông tin này thật quá chấn động. Rất nhiều người cảm thấy khó thở.
“Bà tổ, không thể nào! Bà có nhầm không?”, Hác Ngọc Thiên vẫn không muốn chấp nhận sự thật này.
Thế nhưng bà tổ chỉ lắc đầu: “Nếu không như thế thì sao người ta dám tới đây có ba người thôi? Huống hồ, ông đấu với bọn họ mà không nhận ra được thực lực của họ đáng sợ tới mức nào à? Ông có đấu lại được ba người họ không?”
Hắc Ngọc Thiên á khẩu.
“Được rồi Ngọc Thiên, đừng nói nhiều nữa, mau tới quỳ xuống xin họ tha thứ đi”, bà cụ đanh giọng.
Đây là cách duy nhất để cứu cả nhà họ Hắc. Hắc Ngọc Thiên do dự không quyết, sắc mặt ông ta đỏ căng. Thế nhưng bà cụ đã nói vậy thì sao ông ta dám không nghe lời nên đành nhẫn nhịn, bước tới quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Gia chủ”, nhà họ Hắc không cam tâm, tất cả đều rơi nước mắt. Thế nhưng bọn họ cũng hiểu rằng đến cả bà tổ còn phải kiêng dè thì chắc chắn đối phương sẽ vô cùng đáng sợ.
“Cậu Lâm, người nhà tôi không hiểu chuyện, mạo phạm tới cậu, tôi đại diện cho nhà họ Hắc xin lỗi cậu”, bà tổ bước tới, khom người trước Lâm Chính. Bà cụ nói tiếp: “Ngọc Thiên dù đã hơn bốn mươi rồi nhưng tôi còn sống lâu hơn, cũng được coi là thế hệ ông bà của ông ta. Hôm nay, ông ta phạm phải sai lầm, không thể tha thứ, hại cả nhà họ Hắc, cũng đắc tội với cả cậu nữa, nếu cậu muốn giết ông ta thì chúng tôi cũng tuyệt đối không oán hận”.
“Hả?”
“Bà tổ!”