Nếu đến chỗ bạn bè, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Lâm bắt lại. Nếu ra nước ngoài, không ai thân thích cũng khó mà đặt chân, những chỗ quen cũng bị nhà họ Lâm nắm được tin tức, một khi đi đến đó ắt sẽ tự chui đầu vào lưới.
Làm sao đây?
Lâm Nhược Nam rất đau khổ.
Đúng lúc này, trong đầu cô ta lóe lên một ý nghĩ, giống như nghĩ tới chuyện gì, vội nói: “Đưa tôi đến Giang Thành!”.
“Giang Thành?”.
Người đàn ông nhíu mày, nhưng không phản đối, dặn tài xế một câu, sau đó xuống xe.
Xe rời đi.
Cùng lúc đó, một vài bóng người đi tới.
“Chủ tịch Lâm, để chúng tôi đi cùng cậu đi”, một giọng nói khàn khàn già nua vang lên.
Hóa ra người đàn ông đeo mặt nạ chính là Lâm Chính.
Sau lưng anh là Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương và vài người khác.
Lần này bọn họ đi cùng người của nhà họ Hắc đến Yên Kinh.
“Hắc Ngọc Thiên dẫn người của nhà họ Hắc đến gây rối ở cổng lớn, phân tán sự chú ý của người nhà họ Lâm, bây giờ là thời cơ tốt nhất để vào cấm địa. Những năm qua, tôi không biết lối vào cấm địa ở đâu, dù sao chỉ có lãnh đạo cấp cao của nhà họ Lâm mới có thể nắm được bí mật này. Nhưng bây giờ đã biết lối vào ở đâu, sao tôi có thể bỏ lỡ?”.
Lâm Chính để lộ ý chí chiến đấu.
“Chủ tịch Lâm, trong cấm địa của người nhà họ Lâm có cái gì?”.
Tào Tùng Dương ở phía sau cẩn thận hỏi.
“Rất nhiều thứ, không đếm xuể, cũng không nói rõ được. Đừng tưởng lối vào này nằm trong thành phố, cấm địa lại nối liền với lòng đất. Cấm địa rộng lớn, thứ cất giấu trong đó cũng không ít! Tôi ví dụ với các ông, một phần y thuật mà tôi học được đến từ những thứ được cất giấu trong cấm địa!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
Tào Tùng Dương kinh ngạc, đỏ cả mắt.
Ông ta đã được nhìn thấy y thuật của thần y Lâm!
Ông ta chỉ có thể dùng tám chữ để hình dung: Xuất quỷ nhập thần, có một không hai!
Y thuật thế này Tào Tùng Dương tự thấy không bằng.
Ông ta cũng không ngờ Lâm Chính lại vui lòng truyền dạy cho ông ta một ít.
Hôm nay biết được y thuật của thần y Lâm có một phần đến từ cấm địa này… Sao Tào Tùng Dương không đỏ mắt?
Ông ta cũng là người học y, đương nhiên muốn vào cấm địa xem một lần.
“Tào trưởng lão có muốn đi vào cấm địa không?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta, hỏi.
“Không dám, không dám… sao tôi dám có ý đồ với đồ vật của thần y Lâm?”, Tào Tùng Dương vội vàng lắc đầu.
“Tào trưởng lão không cần phải thế. Nếu ông muốn đi thì tôi có thể dẫn ông vào xem sao, nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho sự an toàn của ông”, Lâm Chính nói.
“Lối vào cấm địa có nhiều cao thủ trông giữ lắm sao?”, Tào Tùng Dương hỏi.
“Không có, lối vào không có ai, không có người canh gác”, Lâm Chính lắc đầu.