Ai nấy sắc mặt lạnh tanh, lửa giận ngút trời.
Người dẫn đầu chính là Hắc Ngọc Thiên.
Sắc mặt ông ta lạnh lùng, đứng ở ngoài cổng nói: “Chỗ này do Tề Các – một trong ba các lớn của nhà họ Lâm các cậu quản lý, các chủ Tề Các Lâm Côn Luân đâu? Nếu ông ta còn không xuất hiện, thì tôi sẽ hạ lệnh xông vào!”.
Trong cổng toàn là người nhà họ Lâm.
Tuy ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, nhưng so với những tinh nhuệ nhà họ Hắc khí thế hùng hổ ở bên ngoài, thì hiển nhiên vẫn kém hơn không ít.
Người nhà họ Lâm vô cùng lo lắng.
Bọn họ đã bao giờ được thấy thế trận hoành tráng như vậy chứ?
Dù sao đây cũng là nhà họ Lâm!
Làm gì có người của thế tộc nào vô duyên vô cớ dẫn người đến nhà họ Lâm gây sự chứ?
Như vậy chẳng phải là ăn gan hùm mật báo sao?
Nhưng Hắc Ngọc Thiên lại có sự tự tin này.
Bây giờ ông ta đã khác xưa, có Dương Hoa, Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo chống lưng, ông ta sợ đếch gì nhà họ Lâm chứ?
Hơn nữa quan tài đứa trẻ tổ truyền của nhà họ Hắc bị nhà họ Lâm ăn trộm, ông ta không giận được sao? Có thể đến tận nơi hỏi tội, cớ gì ông ta không làm?
“Gia chủ Hắc, phiền ông chờ một chút, chúng tôi đã phái người đi báo cho các chủ biết rồi! Chắc là các chủ sẽ đến ngay thôi!”, một quản sự vội cung kính nói.
“Hừ, nếu các chủ của các người không giải quyết được chuyện này, hoặc không chịu ra mặt, thì gọi gia chủ của nhà họ Lâm đến đây!”, Hắc Ngọc Thiên mất kiên nhẫn hừ mũi.
Ông ta vừa dứt lời, không ít người đang có mặt liền biến sắc.
Ánh mắt của người nhà họ Lâm đầy giận dữ.
Gia chủ?
Ông ta có ý gì?
Lẽ nào nhà họ Hắc thực sự muốn đối đầu với nhà họ Lâm sao?
Nhà họ Lâm không muốn động đến nhà họ Hắc, nhưng không có nghĩa là bọn họ sợ nhà họ Hắc.
Nếu thực sự khai chiến, thì chắc chắn người thiệt thòi sẽ là Hắc Ngọc Thiên.
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Gia chủ Hắc! Ông nên biết rằng, nếu chuyện này ầm ĩ đến tận chỗ gia chủ của chúng tôi thì sẽ có hậu quả gì! Tôi e là lúc ấy nhà họ Hắc các ông sẽ không gánh nổi đâu!”.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy người cầm quân cờ trắng trước đó bước ra.
Đám Lâm Ngạo cũng có mặt.
“Lâm Côn Luân, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi! Tôi còn tưởng ông trốn rồi chứ!”, Hắc Ngọc Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Những lời ông vừa nói là sao? Ông đang dọa tôi đấy à? Nếu đã vậy thì được! Hôm nay tôi cứ muốn gặp gia chủ của các ông đấy! Ông không có tư cách nói chuyện với tôi, bảo gia chủ của các ông đến đi!”.
“Cái gì?”.
Người nhà họ Lâm nổi giận.