“Tôi… tôi xử lý rồi mà, để giữ bí mật, tôi đã bảo người đưa ông ta đến núi hoang xử lý ngay trong đêm, rồi chôn xác tại chỗ, nhưng… nhưng tại sao người này… Lẽ nào là tôi gặp ma?”, Lâm Ngạo thì thào.
“E là có cao nhân cứu ông ta rồi”.
Lâm Côn Luân nhỏ giọng nói.
“Nhà họ Lâm các ông và Trương Tinh Vũ không có liên quan gì đến nhau, nhưng Lâm Chính và nhà họ Hắc chúng tôi thì có liên quan gù? Những cái khác tôi không quan tâm, nhân chứng ngay đây, các ông đừng hòng chối bỏ. Nếu hôm nay nhà họ Lâm không cho nhà họ Hắc tôi một câu trả lời, thì nhà họ Hắc tôi dù tan xương nát thịt cũng không tha cho các ông đâu”, Hắc Ngọc Thiên quát.
Sắc mặt Lâm Côn Luân âm trầm.
Những người khác cũng trầm mặc.
Nhà họ Lâm đuối lý, hơn nữa nhà họ Hắc lại lấn lướt như vậy, chuyện này không dễ giải quyết chút nào.
“Các chủ, có cần báo với gia chủ không?”, người ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Nếu ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, thì tôi còn làm các chủ của Tề Các làm gì?”.
Lâm Côn Luân thầm hừ một tiếng, rồi ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Gia chủ Hắc, ông muốn thế nào?”.
“Giao hết những người có liên quan đến chuyện này ra đây, để chúng tôi xử lý!”, Hắc Ngọc Thiên đáp.
“Được!”.
Lâm Côn Luân cũng không do dự, đáp lại: “Vậy tôi sẽ giao Lâm Nhược Nam cho ông! Người đâu, đưa Lâm Nhược Nam đến đây!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh chạy đi.
“Kìa ông!”.
Lâm Ngạo cuống lên gọi.
Nhưng Lâm Côn Luân không thèm nhìn ông ta, chỉ bình tĩnh nói: “Lâm Ngạo, ông hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng!”.
“Nhưng…”
Lâm Ngạo còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của ông ta, Lâm Ngạo biết mình nói gì cũng chỉ là vô ích.
Lâm Côn Luân đã quyết định phải hi sinh Lâm Nhược Nam.
“Haizz!”.
Lâm Ngạo chỉ đành thở dài, âm thầm rơi lệ.
Nhưng đúng lúc này, người bên dưới vội vàng quay lại, đồng thời hét lớn: “Các chủ! Lâm Nhược Nam trốn rồi!”.
“Cái gì?”.
Lâm Côn Luân hơi ngạc nhiên.
Mọi người xôn xao.
“Trốn rồi? Lâm Côn Luân, nói vậy là các ông không giao được người sao?”, Hắc Ngọc Thiên lạnh lùng hừ mũi.
“Gia chủ Hắc hãy bình tĩnh, nó chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể trốn đi đâu được chứ? Tôi sẽ bắt nó về ngay!”.
Lâm Côn Luân trầm giọng nói, sau đó vung tay lên, định hạ lệnh cho mọi người đi bắt Lâm Nhược Nam.
Nhưng đúng lúc này.