Vèo!
Lâm Chính bỗng xoay người, lật tay đánh về phía nó.
Lòng bàn tay của anh dường như có sao băng đang xoay như chong chóng, nhanh đến mức không ai thấy được đó là cái gì.
Keng!
Thanh kiếm bị đánh bật đi.
Lực đạo mạnh mẽ khiến người đàn ông đứng không vững, phải lùi lại hai bước.
Khi anh ta đứng vững thì Lâm Chính đã tiến vào trong cánh cửa.
“Đứng lại!”.
Người đàn ông tóc trắng hừ lạnh, lại giơ kiếm lên đánh tới.
“Phải ép tôi giết anh thì anh mới cam lòng sao?”, Lâm Chính ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói.
Sát khí dữ tợn cũng lan ra.
Toàn thân người đàn ông tóc trắng run rẩy, cảm nhận được khí ý hùng hậu trên người Lâm Chính, biết rằng người này không đơn giản.
Nhưng anh ta không còn đường quay lại, chỉ có thể cắn răng xông tới.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, cũng không vội bước vào, chỉ giơ tay lên, cách không vung về phía người đàn ông.
“Cái gì?”.
Tròng mắt người đàn ông mở to.
Chỉ thấy cánh tay Lâm Chính phát ra âm thanh như kiếm kêu.
Keng!
Ngay sau đó, một luồng kiếm khí bắn ra khỏi cánh tay anh, chém về phía người đàn ông tóc trắng.
Anh ta vội vàng giơ kiếm lên đỡ ngang ngực, khí ý toàn thân bắn ra, hóa khí thành thuẫn để đón đỡ.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Kiếm khí nện mạnh vào thân kiếm của anh ta.
Vèo!
Cả người lẫn kiếm của đàn ông tóc trắng bay đi, bàn tay cầm kiếm cũng bị chấn động, xuất hiện rất nhiều vết nứt, nhìn rất dữ tợn, khí ý trên người anh ta cũng tan tác…
Ánh mắt Lâm Chính để lộ ý định giết người, anh bước mấy bước tới, định kết liễu người đàn ông kia.
Nhưng anh ta quên cả đau đớn, vội vàng bò dậy rút về phía lối ra.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã lên bậc thang, đến gần lối ra.
Lâm Chính đanh mắt nhìn anh ta, không đuổi theo mà xoay người xông vào cấm địa.
Người đàn ông tạm thời an toàn.
Nhưng trái tim đập thình thịch.
“Nhìn người đeo mặt nạ kia, tuy không rõ mặt, nhưng ánh mắt giọng nói chỉ khoảng hơn 20 tuổi. Nhà họ Lâm… xuất hiện một yêu nghiệt đáng sợ như vậy từ bao giờ thế?”, người đàn ông vẫn còn sợ hãi, không dám tin.
Đúng lúc này, rất nhiều cao thủ nhà họ Lâm xông vào.