“Việc này…”, Dạ Kiếm sửng sốt, không chờ anh ta trả lời, phía sau đã có giọng nói vang lên.
“Đúng vậy, không cần vào trong bắt đâu, ôm cây đợi thỏ ở đây mới là thượng sách”.
Ai nấy đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tất cả đều biến sắc.
Ngay cả Dạ Kiếm cũng không ngoại lệ.
Gần như tất cả mọi người bao gồm Dạ Kiếm và người đàn ông mặc áo bào đỏ đều quỳ xuống đất, cung kính hành lễ với người đang đi tới.
“Bái kiến tiên sinh!”.
Tiếng hô như sóng, vô cùng cung kính.
Dạ Kiếm trong lòng run sợ, da đầu tê dại.
Anh ta không ngờ chuyện của cấm địa cũng làm kinh động đến cả vị này.
Xem ra hôm nay, kẻ xông vào cấm địa gặp xui xẻo rồi…
“Tất cả đứng lên đi”, người kia khẽ nói.
Bọn họ lại cảm ơn rồi mới cung kính đứng dậy.
Hành động của bọn họ cứ như người mới đến là hoàng đế.
Người hầu ở bên cạnh lấy một chiếc ghế ra đặt ở trước lối vào.
Người kia ngồi xuống, liếc mắt nhìn lối vào cấm địa, bình tĩnh nói: “Trong cấm địa cơ quan trùng trùng, cực kỳ nguy hiểm, trên thực tế nhà họ Lâm ta không có ai dám nói đặt chân vào cấm địa mà bình an vô sự. Nếu phái quá nhiều người xuống cấm địa, không nói đến việc có bắt được người kia hay không, chỉ sợ chưa bắt được đã mất mười mấy mạng người. Như vây thì mất nhiều hơn được. Thế nên, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ ở đây đi, sớm muộn cũng có ngày cậu ta phải ra”.
“Vâng, tiên sinh”.
Mọi người lại hô lên.
“Tiên sinh, nếu người kia chết ở trong thì sao?”.
“Thì kệ thôi, trong cấm địa không đồ ăn không nước uống, võ sĩ mạnh đến đâu cũng là con người chứ không phải thần tiên, không cần ăn uống. Chúng ta canh ở đây bảy ngày, nếu sau bảy ngày vẫn chưa xuất hiện thì lấp kín lối vào, cho cậu ta chôn cùng tổ tiên nhà họ Lâm”.
“Vâng”.
Người nhà họ Lâm đã quyết định như vậy, lập tức gia cố công sự phòng ngự phong tỏa lối vào.
Chỉ trong nửa tiếng, lối vào cấm địa đã được xây dựng kiên cố kín kẽ.
“Được rồi, tiếp theo sẽ đi xử lý chuyện ở cổng trước”.
Người kia bình thản nói.
Người nhà họ Hắc vẫn đang chém giết với các cường giả nhà họ Lâm ở cổng trước.
Hai bên đều đã có người chết và bị thương.
Nhưng phía bên nhà họ Hắc bị nhiều hơn.
Dù sao trong lúc chém giết vẫn không ngừng có người nhà họ Lâm đến chi viện.
Đây là địa bàn của nhà họ Lâm, nhà họ Hắc dù mạnh đến đâu thì cũng không thể thắng được nhà họ Lâm ở đây.