Rồng mạnh khó qua sông, huống hồ người nhà họ Hắc còn không phải là rồng.
Nhưng điều khiến người nhà họ Lâm khiếp sợ là người nhà họ Hắc quá điên cuồng.
Rõ ràng nhân số của bọn họ ít hơn, rõ ràng bọn họ đang ở đại bản doanh của nhà họ Lâm, nhưng bọn họ đánh cực kỳ điên cuồng, lúc giết chóc gần như không cần mạng, xả thân liều chết.
Điều này khiến rất nhiều người nhà họ Lâm cảm thấy sợ hãi.
Cho dù là Lâm Côn Luân cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Đánh giết một hồi, Hắc Ngọc Thiên cảm thấy không đúng lắm.
Hình như người của ông ta không xông vào được nữa.
Hơn nữa… những cường giả nhà họ Lâm đang giao thủ với bọn họ… không khỏi mạnh đến mức khó tin.
Chuyện này là sao đây?
Hắc Ngọc Thiên cảm thấy rất lạ.
Đúng lúc này, một tiếng hô mừng rỡ vang lên.
“Tiên sinh! Là tiên sinh đến! Tiên sinh đến rồi!”.
“Ha ha ha, cao thủ thực sự của nhà họ Lâm ta đến rồi!”.
“Mọi người hãy bình tĩnh, lũ giặc này không thể nào là đối thủ của chúng ta được! Xông lên!”.
Cùng với mấy tiếng hô hoán hưng phấn, tất cả người nhà họ Lâm đang có mặt đều trở nên vui mừng.
Bọn họ không còn sợ hãi nữa, tất cả xông tới tấn công người nhà họ Hắc như điên.
Lần này thì người nhà họ Hắc hoàn toàn không chống đỡ nổi, phải lùi lại liên tiếp, tổn thất nặng nề.
Còn Hắc Ngọc Thiên cũng biến sắc.
“Tiên sinh? Lẽ nào… là người kia ra mặt sao?”, ông ta run giọng thì thào, dường như nghĩ đến chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó.
“Gia chủ! Chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”.
Người ở bên cạnh cuống quýt hỏi.
“Đi!”.
Hắc Ngọc Thiên không chút do dự, lập tức khẽ quát.
“Nhưng… đi rồi thì chúng ta ăn nói với bên kia kiểu gì?”.
“Không sao, cậu Lâm sẽ tha thứ cho chúng ta thôi, dù sao nhà họ Lâm cũng điều động tới hẳn người kia rồi, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ đâu, cứ đánh tiếp thì nhà họ Hắc chúng ta chỉ có hi sinh vô ích, toàn quân bị diệt!”.
“Hả?”.
Mọi người biến sắc: “Gia chủ, rốt cuộc đó là ai vậy? Tại sao ông lại kiêng dè thế?”.
“Người kia? Có thể coi là một trong mấy trụ cột của nhà họ Lâm! Chỉ cần ông ta còn ngày nào, thì ngày đó không diệt được nhà họ Lâm”, Hắc Ngọc Thiên khàn giọng nói.
Người nhà họ Hắc ở xung quanh cuối cùng cũng hiểu được tầm quan trọng của người này.
E là địa vị của người này không kém cạnh bao nhiêu so với quyền lực của gia chủ của cả nhà họ Lâm…
Người nhà họ Hắc bắt đầu rút lui.
Nhưng sao nhà họ Lâm có thể trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi chứ?
“Hắc Ngọc Thiên! Ông thật là to gan, dám huênh hoang làm càn ở nhà họ Lâm? Hôm nay nếu đã ra tay, thì ông đừng hòng đi được!”.