“Hả?”.
Mọi người dừng lại, quay đầu nhìn.
Một người đàn ông tuấn tú mặc áo thời Đường xuất hiện ở cổng lớn từ lúc nào không hay.
“Đó là ai?”.
“Chưa từng thấy!”.
Mấy người ghé tai nhau, vô cùng nghi hoặc.
“Thanh niên, cậu là ai?”, người đàn ông đi đầu hỏi người đàn ông mặc áo thời Đường.
Người đàn ông lại lạnh lùng hừ một tiếng, trả lời một cách khí khái: “Tôi là ông chủ của quán này, tôi tên Bào An Thủy! Mọi người gây sự ở nhà hàng của tôi có phải không thích hợp lắm không?”.
“Bào An Thủy? Nhà họ Bào?”.
Mấy người họ đều biến sắc.
“Hóa ra là cậu cả của nhà họ Bào, thất lễ. Cậu Bào, chúng tôi có chút hiểu lầm với cô gái này, cũng không biết nhà hàng này là của cậu. Hay là thế này, mọi tổn thất của nhà hàng ngày hôm nay tôi sẽ đền lại gấp đôi, còn cô gái này chúng tôi sẽ đưa đi tự mình xử lý, có được không?”, người đàn ông mặc Âu phục cười gượng.
Nhưng hắn vừa nói ra câu đó…
“Vù!”.
Bào An Thủy đột nhiên lao nhanh tới giống như cơn gió lốc, vung tay tát mạnh vào mặt người đàn ông đó.
Bốp!
Tiếng tát to rõ vang lên.
Người đàn ông đó lập tức bị tát ngã ra đất, miệng phun ra mấy chiếc răng lẫn máu.
“Đại ca!”.
Đám người sững sờ.
“Anh là cái thá gì mà dám tùy tiện đưa khách của tôi đi? Tưởng mình là nhân vật nào to lớn à?”.
Bào An Thủy lạnh lùng nói.
Người đó ôm mặt, run rẩy không dám lên tiếng.
“Người đâu!”.
Bào An Thủy ngẩng đầu quát lên.
“Cậu cả!”.
Nhiều người chạy đến bên ngoài cửa, ai nấy đều là cao thủ luyện võ.
“Đưa mấy người này đi, giải quyết cho tốt!”, Bào An Thủy quát lên.
“Vâng!”.
Đám tay chân đều xông lên, bắt đám người đó lôi ra ngoài.
“Cậu Bào, đừng mà! Cậu Bào!”.
“Tha cho chúng tôi đi!”.
Bọn họ hét lên, nhưng không thể phản kháng.
Chẳng mấy chốc, người đã bị lôi ra ra khỏi nhà hàng.