“Anh hiểu gì chứ. Cơ hội dành cho những người sẵn sàng. Em đã tỉnh rồi thì còn có thể nghỉ ngơi nữa sao? Lúc em hôn mê, công ty chắc chắn loạn cả lên rồi. Nếu như có thể hợp tác với Bào An Thủy thì chắc chắn sẽ đỡ nhiều, không tới mức tụt dốc không phanh nữa”, Tô Nhu kích động nói.
“Hợp tác? Em còn chưa nói với anh thông tin về người này mà? Tại sao trước đây chưa từng nghe em nói tới”, Lâm Chính trầm giọng.
“Vì người này gần đây mới ở Giang Thành mà. Anh ta là người Thượng Hỗ”,
“Thượng Hỗ sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa bố của anh ta cũng là người ở đó”, Tô Nhu nói.
“Người ở đó là có ý gì?”, Lâm Chính hoang mang.
Tô Nhu chỉ vào một hình vẽ màu đen trên áo mình.
“Màu đen à?”
Anh đột nhiên ý thức ra được điều gì đó bèn kêu lên: “Ý em là tổ chức lớn nhất trong nước đó…”
“Đúng vậy”.
Tô Nhu khẽ nói: “Nhà họ Bào có mối quan hệ. Rất nhiều ngành nghề đều có thể chiếm lĩnh thị trường một cách dễ dàng. Nếu chúng ta có thể hợp tác với họ thì công ty sẽ nhanh chóng được vực dậy”.
Tô Nhu kích động lắm. Lâm Chính chỉ chau mày.
“Chưa chắc đã hợp tác thành công đâu. Ngoài ra, không phải Duyệt Nhan có hợp tác với Dương Hoa sao, cần nhà họ Bào làm gì nữa?”
“Dương Hoa ư…sau khi tỉnh lại thì em đã nói chuyện với thư ký, Dương Hoa thời gian gần đây cũng gặp sóng gió, loạn lắm rồi. Chắc chắn giai đoạn này họ cũng chẳng để tâm đến Duyệt Nhan đâu. Sao em có thể gây thêm rắc rối cho họ được chứ. Huống hồ chủ tịch Lâm đã giúp em nhiều như vậy, em không thể gây thêm chuyện được”, Tô Nhu thở dài.
“Vậy sao?”, Lâm Chính nói.
Đột nhiên cô lên tiếng: “Anh đợi em một chút”, thế rồi cô quay người đi vào trong.
“Sao thế?”, Lâm Chính không hiểu gì.
Một lúc sau Tô Nhu chống gậy bước ra, nhét ví tiền vào tay Lâm Chính. Anh cảm thấy bất ngờ.
“Anh thay đồ đi, sau đó gọi cho Tiểu Vũ, để cô ấy lái xe tới đón anh. Anh và Tiểu Vũ tới buổi tiệc, đại diện cho công ty”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Chưa chắc có thể nói chuyện được đâu”.
Lâm Chính đáp lại một câu.
Nhưng theo Tô Nhu thấy, được hay không là chuyện khác, đi hay không thì phải xem bản thân có nắm được cơ hội hay không.
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tô Nhu, Lâm Chính cũng đồng ý.
Thư ký mới của công ty Quốc tế Duyệt Nhan là Tiểu Vũ lái chiếc xe màu đỏ của Tô Nhu đến trước cổng học viện Huyền Y Phái.
Chiếc BMW trước kia đã bán mất.
Sau khi tỉnh lại, Tô Nhu phát hiện công ty Quốc tế Duyệt Nhan đã đứng trước bờ vực đóng cửa, may nhờ Mã Hải bảo người để mắt tới, nếu không công ty đã không duy trì nổi từ lâu rồi.
Sau khi Tô Nhu xảy ra chuyện, rất nhiều đơn hàng trước đó không giao được, công ty không những lỗ một khoản lớn, mà còn phải chi trả một khoản vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Để trả được khoản nợ này, Tô Nhu không thể không bán một số tài sản cố định.