“Lợi dụng tôi thì sao chứ? Dù sao bây giờ tôi cũng thấy sung sướng! Tôi nói cho anh biết, hôm nay e là anh khó mà lành lặn rời khỏi đây được, anh mà không quỳ, tôi sẽ đánh gãy tay chân anh”, Lâm Nhược Nam cười dữ tợn nói.
“Thế thì e là cô không làm được rồi”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy sao? Anh cứ thử xem”, Lâm Nhược Nam nheo mắt.
Hà Tiểu Vũ ở bên này không nhịn được nữa.
Cô ta nặn ra một nụ cười, vội vàng bước tới.
“Các vị, tôi nghĩ chuyện này phải cho anh Lâm chút thời gian suy nghĩ đã, xin mọi người đừng ép anh ấy”.
“Cô là ai?”, Bào An Thủy khó hiểu hỏi.
“Chào anh Bào, tôi tên là Hà Tiểu Vũ, người của công ty Quốc tế Duyệt Nhan”, Hà Tiểu Vũ cắn răng đáp.
“Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Công ty của cô Tô Nhu?”, Bào An Thủy nhíu mày.
“Đúng vậy, lần này là cô Tô Nhu bảo tôi đi cùng anh Lâm đến tham gia bữa tiệc. Anh Bào, tôi không biết anh Lâm và cô Lâm Nhược Nam kia có chuyện như vậy, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, hi vọng các anh cho anh Lâm chút thời gian suy nghĩ”, Hà Tiểu Vũ nở nụ cười sượng trân, nói.
Thực ra cô ta rất muốn im lặng trốn vào một góc.
Nhưng nếu khoanh tay đứng nhìn bên cạnh, thì trở về không những khó ăn nói với Tô Nhu, mà sợ là còn mất cả việc.
Huống hồ chuyện hôm nay chắc chắn sẽ đồn ra ngoài.
Nếu để người của Dương Hoa biết, lại thêm sự bất mãn của Tô Nhu, thì e là cả đời này cô ta đừng hòng được đặt chân vào Dương Hoa.
Thế nên cô ta đã dũng cảm ra mặt.
Nhưng không phải vì Lâm Chính, mà là vì bản thân cô ta.
Đám người Bào An Thủy do dự.
“Cậu Bào, công ty Quốc tế Duyệt Nhan vẫn luôn được Dương Hoa chiếu cố, cô Tô Nhu còn là người được Chủ tịch Lâm để mắt đến. Nếu đắc tội với cô ta thì e là khó ăn nói với phía Chủ tịch Lâm”, người bên cạnh khuyên Bào An Thủy.
“Tôi biết, nhưng dù sao đây cũng không phải là cô Tô Nhu, mà chỉ là một nhân viên của công ty Quốc tế Duyệt Nhan. Chúng ta cứ mặc kệ cô ta đi, nếu không để người ta biết Bào An Thủy tôi ngay cả một thằng ở rể vô dụng cũng không đối phó được thì biết để mặt mũi vào đâu?”, Bào An Thủy hừ mũi.
“Ơ…”
“Cô Hà, cô nói cũng có lý. Thế này đi, tôi cho người này một phút suy nghĩ, nếu anh ta chịu ngoan ngoãn làm theo, thì nể mặt cô, tôi sẽ không làm khó anh ta. Nhưng nếu anh ta vẫn ngang bướng như vậy thì… cô Hà, hi vọng cô đừng can dự vào chuyện này. Bữa tiệc hôm nay, cô cứ ăn no uống say, Bào An Thủy tôi nhất định sẽ tiếp đãi cô chu đáo, cô thấy sao?”.
Hà Tiểu Vũ nghe thấy thế, sắc mặt hơi căng cứng, lặng lẽ gật đầu, vội bước tới trước mặt Lâm Chính.
“Anh Lâm, anh mau quỳ xuống đi, sau đó theo tôi rời khỏi đây”, Hà Tiểu Vũ khàn giọng nói.
“Hử?”.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn cô ta: “Tôi đã nói rồi, bọn họ không xứng để tôi quỳ”.
“Anh Lâm, lẽ nào anh muốn đối đầu với anh Bào sao? Anh không phải là đối thủ của anh ấy đâu! Cho dù Chủ tịch Tô đến đây cũng không khống chế được cục diện này. Lẽ nào anh thực sự muốn nằm ra khỏi đây sao?”, Hà Tiểu Vũ cuống lên nói.