Anh ta bước tới: “Ông Trịnh, ông có thể chắc chắn bộ quần áo này chính là bộ Dạ Vương Tử được Dương Hoa đấu giá thành công ở buổi đấu giá lúc trước chứ?”.
“Chắc chắn không sai được, mỗi bộ Dạ Vương Tử đều có số thứ tự, bộ này chắc là bộ số 6. Các cậu nhìn sợi chỉ bạc ở ống tay áo cậu ta đi, nó thể hiện con số 6 của người Ả Rập. Thủ pháp may này không phải người bình thường có thể bắt chước được, dù sao nó cũng được làm thủ công hoàn toàn, có một không hai, tôi không thể nhìn nhầm được”, Trịnh Cửu Xương khẳng định chắc nịch.
“Tôi đương nhiên là tin lời của ông Trịnh rồi, dù sao ông cũng là chuyên gia trong mảng này”.
Bào An Thủy gật đầu, rồi lên tiếng: “Nếu đã vậy thì chuyện đó dễ xử lý rồi, người đâu!”.
“Cậu chủ!”.
“Báo ngay cảnh sát, tống thằng ăn trộm bẩn thỉu bỉ ổi này vào đồn!”.
“Vâng!”.
Người ở bên cạnh tỏ vẻ giễu cợt, lập tức gọi cho cảnh sát.
Nhưng đúng lúc này, một cậu chủ bỗng kêu lên: “Anh Bào, từ từ đã!”.
“Sao thế anh Lưu?”.
“Anh Bào, chuyện này anh gấp gáp tìm cảnh sát làm gì? Chẳng phải anh nên tìm Chủ tịch Lâm sao?”, người tên là anh Lưu kia cười nói.
“Tìm Chủ tịch Lâm? Đúng rồi! Chủ tịch Lâm bị mất quần áo, chắc chắn vô cùng tức giận, có khi anh ta đã báo cảnh sát từ lâu. Nếu tôi giao cả người lẫn quần áo cho Chủ tịch Lâm, chắc chắn anh ta sẽ rất vui, nói không chừng nhà họ Bào còn có thể móc nối với Dương Hoa…”, Bào An Thủy thì thào, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Đây là một thu hoạch bất ngờ!
“Cậu Bào, tôi cũng nghĩ báo trước với Chủ tịch Lâm tốt hơn báo cảnh sát nhiều. Nếu Chủ tịch Lâm có ý định xử lý người này kiểu khác, thì ít nhất cậu ta cũng nợ ơn cậu, tội gì mà không làm?”, Trịnh Cửu Xương cũng không nhịn được nói.
Ai mà chẳng biết Chủ tịch Lâm thích vợ của Lâm Chính này, nhưng mãi vẫn chưa nắm được trong tay. Rất nhiều người nghĩ là Chủ tịch Lâm không dám dùng biện pháp mạnh, sợ mất danh tiếng tốt. Nhưng bây giờ Bào An Thủy đã có cơ hội, anh ta đã nắm được nhược điểm của Lâm Chính, nếu anh ta đưa cho Chủ tịch Lâm, thì sao Chủ tịch Lâm có thể không vui cho được chứ?
Đến lúc đó Dương Hoa tùy tiện hợp tác với nhà họ Bào một phen, thì nhà họ Bào cũng có thể kiếm được cả mớ.
“Ai có thể liên lạc với người của Dương Hoa?”.
Bào An Thủy lập tức kêu lên.
“Tôi có số của quản lý Trương Phòng Quan hệ Công chúng của Dương Hoa!”.
“Tôi có số của quản lý Triệu Phòng Nhân sự của Dương Hoa!”.
“Tôi có số của chủ nhiệm Lý…”
Mọi người nhao nhao lấy điện thoại ra nói.
Đây là cơ hội của Bào An Thủy, cũng là cơ hội để móc nối của bọn họ.
Đương nhiên bọn họ vô cùng coi trọng.
Tất cả mọi người đều giở danh bạ liên lạc với Dương Hoa ra, trên có quản lý, dưới có bảo vệ, đều được bọn họ gọi ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
“Tôi có thể liên lạc với Mã Hải!”.
Nghe thấy thế, xung quanh lập tức im bặt.