“Chủ tịch Lâm, điều này…”
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi đấy”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Bào An Thủy nhìn anh ta sau đó thở dài, bắt đầu nói: “Nếu đã vậy thì thôi được, chủ tịch Lâm, tôi nói hết cho anh vậy. Thực ra tôi tới Giang Thành đúng là do phía bên đó ra lệnh. Thế nhưng bọn họ không hề bảo tôi làm gì, chỉ đơn giản là muốn gài tai mắt ở đây, đồng thời thu thập tài liệu liên quan tới anh và Dương Hoa chứ không có ý gì khác”. . Truyện Gia Đấu
“Thật sao?”
Lâm Chính suy nghĩ: “Nếu đã vậy thì sao anh không nói thẳng mà cứ phải lắp bắp, tránh né thế?”
“Chủ tịch Lâm, chẳng phải là tôi lo anh sẽ trách tôi sao?”, Bào An Thủy run rẩy.
“Tôi tin anh. Dù sao thì nếu thật sự muốn ra tay với Dương Hoa sẽ không cần phải làm tới mức khoa trương như thế này”, Lâm Chính gật đầu: “Lần này tôi tha cho anh, lần sau để ý đấy”.
“Thật sao?”, Bào An Thủy giật mình. Anh ta mừng rơn.
“Cảm ơn chủ tịch! Cảm ơn chủ tịch”, nói xong anh ta định đứng dậy rời đi.
Thế nhưng có người lập tức ghì anh ta xuống. Bào An Thủy giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Chủ tịch, chuyện này…”
“Tôi nói tha cho anh chứ không nói là để anh đi”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
“Chủ tịch, anh còn muốn thế nào nữa”, Bào An Thủy khóc dở mếu dở.
“Rất đơn giản, tôi muốn anh giúp tôi một việc”.
“Việc gì?”
“Giúp tôi làm tai mắt đối với phía bên đó. Có những thứ tôi cần thu thập. Tôi nghĩ chắc anh sẽ giúp tôi thôi nhỉ?”
“Ồ! Tôi còn tưởng là chuyện gì, chủ tịch yên tâm, nếu như anh muốn bàn chuyện làm ăn với mấy người đó thì tôi có thể sắp xếp ngay”, Bào An Thủy thở phào.
“Không cần sắp xếp, anh cứ để họ trực tiếp đi làm là được. Còn về thù lao bao nhiêu tôi sẽ cho người bàn bạc với họ”.
“Không thành vấn đề chủ tịch, anh muốn họ thu thập thứ gì cho anh?”, Bào An Thủy vội vàng nói.
“Tôi sẽ nói chuyện cụ thể với họ”
“Được được! Chủ tịch yên tâm! Chuyện này cứ để tôi lo!”
“Rất tốt”
Lâm Chính lấy ra một lọ thuốc đặt trước mặt Bào An Thủy: “Đường đi tự chọn, cơ hội cũng chỉ có một lần. Bào An Thủy, hi vọng anh biết nắm lấy, đừng để tôi thất vọng. Nếu không, anh sẽ hối hận cả đời đấy”.
Bào An Thủy run rẩy, trố tròn mắt nhìn lọ thuốc: “Đây…đây là…”
“Độc dược mãn tính”.
“Hả?”, Bào An Thủy há hốc miệng.
“Tôi chỉ cho anh 10 phút để lựa chọn”, Lâm Chính nhìn đồng hồ.
Bào An Thủy nào dám do dự, lập tức chộp lấy viên thuốc nhét vào miệng. Anh ta biết nếu không nuốt thì chỉ có chết. Thế nhưng một khi đã nuốt mà muốn giải được thì chắc còn khó hơn lên trời.
Y thuật của chủ tịch Lâm vô song, đến cả thôn Dược Vương còn bị anh hạ bệ thì Bào An Thủy lấy đâu ra được thuốc giải chứ? Ngoài việc ngoan ngoãn bán mạng cho Lâm Chính ra, anh ta đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu: “Bào An Thủy, anh yên tâm, chỉ cần anh nghiêm túc làm việc cho tôi thì tới lúc cần tôi sẽ đưa thuốc giải cho anh. Ngoài ra còn cung cấp cho anh rất nhiều lợi lạc mà anh không thể tưởng tượng ra được. Rõ chưa?”
“Tôi rõ rồi, rõ rồi…”, Bào An Thủy gật đầu lia lịa.
“Ừm”, Lâm Chính liếc nhìn xung quanh, anh điềm đạm nói: “Đây đều là người của anh à?”
“Đúng vậy…”
“Liên quan tới thân phận của tôi, quản lý cho tốt cái miệng bọn họ nhé. Đừng có ăn nói linh tinh. Nếu không, ai để lộ thì tôi giết người đó đấy”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm”, tôi nhất định sẽ quản lý tốt bọn họ. Chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ không ai biết hết, chắc chắn”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, bước tới bên cạnh, bế Hà Tiểu Vũ đang hôn mê lên và rời đi.