Lâm Ngạo chỉ có duy nhất một cô con gái là cô ta. Ông ta vốn muốn sinh thêm một cậu con trai nhưng do vấn đề sức khỏe cho nên không thể. Thế nên mới đặt tên cho cô ta là Nhược Nam để cô ta sau này có thể kế thừa ông ta.
Mặc dù chỉ là con gái nhưng Lâm Ngạo vô cùng thương yêu Nhược Nam. Giờ cô ta rơi vào tay Lâm Chính thì Lâm Ngạo sao có thể phản kháng được. Ông ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Lâm Chính mà thôi.
Lần này thì Lâm Ngạo trở thành kẻ phản đồ thật cũng nên. Lâm Nhược Nam cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô ta cảm thấy việc mình tới Giang Thành gặp Lâm Chính đúng là một sai lầm quá lớn. Vừa thoát khỏi hang sói thi đã rời vào miệng cọp rồi.
“Giam lỏng sao? Lâm Nhược Nam, sao cô nói khó nghe thế? Tôi muốn giam lỏng cô thì tuyển dụng cô làm gì? Chúng ta ký hợp đồng cơ mà”, Lâm Chính điềm đạm nói, đồng thời lấy hợp đồng ra, giơ lên trước mặt Lâm Nhược Nam.
“Vậy…chủ tịch Lâm…tôi có thể về được không?”, Lâm Nhược Nam sắp khóc tới nơi.
“Về à? Được? Cô có thể về bất cứ lúc nào. Cửa ở phía bên đó, cô cứ đi thôi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Lâm Nhược Nam nhìn về phía cửa ra vào. Ở đó, ngoài một người già với mái tọc bạc ra thì chẳng còn ai cả.
Cửa mở toang. Lâm Nhược Nam tin rằng nếu cô ta bước ra khỏi cánh cửa đó thì sẽ mất mạng ngay.
“Người đó là ai vậy?”, Lâm Nhược Nam run rẩy hỏi.
“Đó là trợ lý của cô”.
“Không! Ông ta giám sát tôi thì có! Đúng không”, Lâm Nhược Nam ôm đầu. Cô ta như muốn phát điên.
Lâm Chính không nói gì. Lâm Nhược Nam biết ông cụ đó không hề tầm thường, chắc chắn là một cao thủ. Có ông ta thì cô chắc chắn không thể nào rời khỏi Dương Hoa được.
Lâm Nhược Nam cảm thấy tuyệt vọng. Cô ta đành chấp nhận.
“Thư ký”, Lâm Chính hô lên.
“Chủ tịch, có gì dặn dò ạ?”, một cô gái đeo kính gọng đen rảo bước đi vào.
“Mau, đưa cô Lâm tới nơi ở, sắp xếp cho cô ấy”.
“Vâng, chủ tịch. Anh yên tâm, tất cả đã được chuẩn bị rồi. Cô Lâm, mời cô”, cô gái kia mỉm cười.
Lâm Nhược Nam loạng choạng đứng dậy. Mặt cô ta tái mét, đôi mắt thất thần, cứ như quên luôn cả mình là ai. Lâm Nhược Nam cùng thư ký và người đàn ông kia rời đi. Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc, hút một điếu thuốc và trầm tư.
Đúng lúc này.
Cộc cộc…Tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Mời vào”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Cánh cửa đẩy ra, Mã Hải bước vào.
“Chủ tịch, có vài người khách tới”, Mã Hải nói.
“Ai vậy?”
“Người nhà họ Lâm ở Yên Kinh”.
“Nhà họ Lâm sao?”, Lâm Chính dập điếu thuốc, thản nhiên nói: “Để họ vào đi”
“Vâng”, Mã Hải cung kính lui ra. Tầm ba, bốn phút sau, vài người nam nữ ăn mặc chỉnh tề bước vào. Tất cả đều tầm hai, ba mươi tuổi với vẻ mặt nghiêm túc và đầy ngạo nghễ. Bước vào trong, tất cả đều cúi mình trước Lâm Chính.