Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Người này là ai vậy?”, anh hỏi.

“Có lẽ cậu đã từng nghe qua tên của vị này – Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ, chắc cậu biết chứ”, Lâm Hằng Chí nói.

“Đạọ Hoàng sao?”, Lâm Chính chau mày sau đó đanh mặt.

“Xem ra thần y Lâm từng nghe qua tôi rồi nhỉ”, người đàn ông nhìn Lâm Chính và nói.

“Sao có thể chưa từng nghe được chứ? Đạo Hoàng tung hoành khắp giới võ đạo nhiều năm qua, danh tiếng lẫy lừng, khinh công vô đối, kinh diễm thế nhân. Nếu như tôi chưa tùng nghe qua thì chẳng phải là quá có lỗi sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Nếu đã vậy thì chắc cậu cũng biết thủ đoạn của tôi đúng không?”, người đàn ông lạnh lùng nói.

“Đương nhiên là biết. Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ không bao giờ *đạo vật, chỉ đạo người, đạo đầu người, chân tay và lục phủ ngũ tạng. Nhiều khi chưa đạo đã giết người ta rồi. Dù cho đối phương có được bảo vệ tới mức nào thì cũng bị ông giết chết, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, đó chính là lý do ông được gọi là Đạo Hoàng”, Lâm Chính nói giọng châm biếm.

(*đạo: ăn trộm)

Dứt lời Phong Thanh Vũ khẽ gật đầu.

“Cũng được. Đã biết tôi thì chắc cậu cũng biết Lâm Nhược Nam là đệ tử của tôi! Mau ngoan ngoãn giao Lâm Nhược Nam ra đây, như vậy tôi sẽ tha cho cậu”.

Lâm Chính đột nhiên hiểu ra. Chẳng trách Lâm Hằng Chí lại ngạo mạn như vậy, dám huênh hoang trước mặt anh, hóa ra là vì có Đạo Hoàng Thanh Phong Vũ chống lưng.

“Tại sao tiền bối lại cho rằng người đó ở chỗ tôi?”, Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh chỉ điềm đạm hỏi.

“Bọn họ nói nhìn thấy đệ tử của tôi ở Giang Thành. Có lẽ là trốn ở đây thật. Đây là địa bàn của cậu, đệ tử của tôi chắc chắn nằm trong tay cậu. Thần y Lâm, từ sau khi tôi thu nạp đệ tử thì tôi đã không còn ra tay nhiều nữa. Tôi hi vọng hôm nay tay không cần phải nhuốm máu. Cậu cảm thấy thế nào?”, Phong Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Nói vậy tức là các người chỉ định tôi rồi phải không?”

“Không hẳn như vậy. Có thể cậu không bắt được đồ đệ của tôi thật vì tôi thấy với tính cách của đồ đệ mình, có muốn chạy thì cậu cũng không giữ được”, Phong Thanh Vũ thản nhiên nói.

Câu nói này khiến nhà họ Lâm cảm thấy kỳ lạ.

“Thưa ông”, Lâm Hằng Chí khẽ kêu lên. Thế nhưng Phong Thanh Vũ mặc kệ anh ta, chỉ tiếp tục nói: “Thế nhưng dù không phải cậu bắt được con bé thì tôi vẫn đòi người từ cậu”.

“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Bởi vì Giang Thành là địa bàn của cậu. Đương nhiên là tôi phải tìm cậu rồi. Không cần biết cậu có bắt được con bé hay không thì tôi cứ tìm cậu là đúng rồi”, Phong Thanh Vũ dửng dưng nói.

Giọng nói bá đạo khiến ai nghe cũng muốn bốc hỏa. Lâm Chính cũng vậy.

“Nếu tôi không giao thì sao?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm ông ta.

“Vậy thì e rằng đầu của cậu phải giao cho tôi rồi”, Phong Thanh Vũ điềm đạm nói.

Dứt lời, nhiệt độ trong căn phòng tưởng chừng giảm đi rất nhiều. Những người còn lại của nha họ Lâm cũng vô thức run bắn người.

Họ đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã nổi giận. Nhưng đây chính là điều mà nhà họ Lâm hi vọng nhìn thấy.

Thực ra việc Phong Thanh Vũ xuất hiện cũng là một sự bất ngờ. Sau khi Lâm Nhược Nam xảy ra chuyện, nhà họ Lâm đã liên hệ với Phong Thanh Vũ, đáng tiếc ông ta chưa kịp tới thì Lâm Nhược Nam đã chạy mất rồi. Hơn nữa để thoát khỏi nhà họ Lâm thì cô ta đã vứt cả điện thoại đi. Thế nên Phong Thanh Vũ đã đích thân chạy tới nhà họ Lâm để đòi người.

Vừa hay nhà họ Lâm cũng đang đuổi bắt Lâm Nhược Nam nên đã lấy cớ, nói rằng Lâm Nhược Nam phạm tội nhỏ sẽ không phạt lớn chỉ cần bắt về thôi, đồng thời mời Phong Thanh Vũ cùng bọn họ tới Giang Thành để tìm tung tích của Lâm Nhược Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui