Lâm Chính lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo.
“Cậu Lâm, chuyện… chuyện… chuyện này chúng tôi thực sự không biết gì cả. Đây là quyết định của người trong tộc… chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi”, Lâm Hằng Chí vội nói.
“Tôi không quan tâm những chuyện này, chuyện tôi quan tâm là nhà họ Lâm các anh muốn ra tay với tôi”.
Lâm Chính vỗ vai anh ta, bình tĩnh nói: “Nhưng anh cũng đừng sợ quá, tôi sẽ không giết các anh, các anh không phải lo lắng về tính mạng của mình đâu”.
“Thật sao?”.
Người nhà họ Lâm lập tức mừng rỡ.
Nhưng ngay sau đó.
Lâm Chính lại lên tiếng.
“Mỗi người để lại một cánh tay, sau đó về đi”.
“Hả?”.
Ai nấy đều tái mét mặt.
“Cậu… cậu Lâm? Việc này…”
“Sao nào? Không chịu hả?”, Lâm Chính ngoảnh sang, bình thản nói: “Không được thì đổi cái khác nhé? Các anh có thể tự chọn”.
“Tự chọn? Chọn… chọn cái gì?”.
“Chọn bộ phận trên người các anh”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
Bọn họ hóa đá hoàn toàn.
Bộ phận?
Nghĩa là gì thì trong lòng bọn họ tự biết tỏng…
Hôm nay nếu không thiếu tay mất chân, thì bọn họ đừng hòng rời khỏi tòa nhà Dương Hoa…
“Anh Hằng Chí, chúng ta làm sao bây giờ?”.
“Đừng mà, tôi không muốn mất tay! Đừng mà”.
“Hu hu hu…”
Một số thanh niên nhà họ Lâm bị dọa cho khóc tu tu.
Lâm Hằng Chí cắn răng, dập đầu lạy Phong Thanh Vũ ở bên kia, kêu lên: “Đạo Hoàng tiền bối, xin ông mở lòng từ bi, cứu chúng tôi với!”.
“Cứu các cậu? Các cậu muốn hại đồ đệ tôi, tôi muốn băm vằm các cậu thì có! Muốn tôi cứu các cậu? Nằm mơ đi!”, Phong Thanh Vũ phất tay, lạnh lùng hừ một tiếng.
Lâm Hằng Chí nghe thấy thế, tức đến nỗi suýt nữa phun ra máu.
Rõ ràng là Phong Thanh Vũ hạ độc thủ với Lâm Chính, bây giờ lại đổ hết lên đầu người nhà họ Lâm.
Huống hồ thần y Lâm không hề có ý định làm đồ đệ của ông ta, nhưng ông ta cứ mặt dày đòi làm sư phụ người ta.
Lâm Hằng Chí chưa từng gặp người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy.
Nhưng bây giờ anh ta cũng không còn cách nào khác.
Giờ này muốn sống thì chỉ có thể cắn răng chặt tay thôi…
“Thần y Lâm, tôi… chặt tay!”.
Lâm Hằng Chí khàn giọng đáp.