“Thế thì ra tay đi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Lâm Hằng Chí cắn răng, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đầy lạnh lùng và hung ác.
Nhà họ Lâm phái anh ta đến, cho thấy anh ta cũng có mấy phần bản lĩnh.
Vào lúc mấu chốt này, anh ta cũng có khí phách.
Quả nhiên.
Lâm Hằng Chí nhặt mảnh thủy tinh vỡ dưới đất lên, khẽ gầm một tiếng, rồi chém mạnh vào cổ tay trái của mình.
Phập!
Cổ tay bị đứt lìa.
Máu tươi bắn ra.
“A!”.
Người nhà họ Lâm ở xung quanh bị dọa cho hét lên thất thanh.
Lâm Hằng Chí đau đến mức cả người run rẩy, trong miệng khẽ rên.
Anh ta ôm chặt cánh tay bị gãy, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trên trán.
“Chủ tịch Lâm, tôi có thể đi rồi chứ?”.
Lâm Hằng Chí cắn chặt răng hỏi.
“Được rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Lâm Hằng Chí run rẩy đứng lên, nhưng ánh mắt anh ta không còn sự sợ hãi như trước nữa, thay vào đó là sự căm thù và dữ tợn.
“Nhà họ Lâm sẽ ghi nhớ nỗi nhục lần này”, anh ta gằn giọng nói, rồi xoay người định đi.
“Khoan đã”, Lâm Chính bỗng gọi giật lại.
Lâm Hằng Chí dừng bước.
“Chủ tịch Lâm còn gì chỉ giáo sao?”.
“Chỉ giáo thì không, tôi chỉ muốn nói với anh một câu”.
“Câu gì?”.
“Những gì nhà họ Lâm sỉ nhục và nợ tôi, tôi chưa bao giờ quên”, Lâm Chính bình thản nói.
Lâm Hằng Chí sửng sốt, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Nghĩa là sao?
Nhà họ Lâm… từng nợ nần Chủ tịch Lâm, sỉ nhục Chủ tịch Lâm lúc nào vậy?
Anh ta không thể hiểu nổi, nhưng lúc này nói gì cũng vô ích.
Lâm Hằng Chí không nói gì, xoay người rời khỏi Dương Hoa.
Những người nhà họ Lâm còn lại cũng chặt cổ tay trong tiếng rên la, rồi rời đi.
Cảnh tượng vô cùng máu me.
Nhưng cũng coi như nhanh chóng kết thúc.
Lâm Chính vốn định giết hết những người này.
Nhưng giết hết bọn họ cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, để bọn họ ôm theo thương tích trở về còn có thể khiến nhà họ Lâm khiếp sợ.
Nhất là hiện giờ Phong Thanh Vũ cũng đứng về phía Lâm Chính, nhà họ Lâm sẽ càng không dám hành động khinh suất nữa.