Lâm Chính hơi không vui, thức tỉnh từ trạng thái nhập định, lấy điện thoại ra nghe.
“Là thần y Lâm phải không?”.
Trong điện thoại lại là một giọng nói lạ lẫm.
Lâm Chính căng thẳng, nghiêm túc, khàn giọng hỏi: “Anh là ai? Vì sao lại có điện thoại của Mã Hải?”.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu! Chúng tôi ở bãi đỗ xe của Dương Hoa đợi cậu, nếu cậu hi vọng con chó trung thành với cậu có thể sống tiếp thì mau đến đây đi!”.
Hắn nói xong thì cúp điện thoại.
Lâm Chính biến sắc, lập tức rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, đến bãi đỗ xe của trụ sở chính Dương Hoa.
Lúc này, trong bãi đỗ xe vô cùng tối tăm.
Vì chuyện trước kia, một số thiết bị công cộng chủ yếu của công ty Dương Hoa đã đóng. Trừ văn phòng của Lâm Chính ra, bãi đỗ xe cũng phải tiến hành sửa chữa, do dó nơi này rất ít người đến.
Vào bãi đỗ xe, Lâm Chính đến địa điểm chỉ định, nhưng lại nhìn thấy vài cô gái trẻ tuổi đứng trước mấy chiếc xe Bentley.
Cách ăn mặc của những người đó rất kỳ quái, giống như bước ra từ trong phim truyền hình cổ đại.
Người đi đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
3. Chiều Hư
4. Vinh Khô Hoa Niên
=====================================
Người đàn ông chăm sóc rất tốt, sắc mặt như ngọc, hai mắt có hồn. Nhưng điều khiến người khác chú ý là hai tóc mai hắn màu hoa râm, toàn thân toát ra sự tang thương. Khí tức của người đó… cực kỳ quái dị.
Dưới chân hắn là một người máu me đầy mình, không nhìn ra hình dạng.
Lâm Chính có thể nhận ra đó là Mã Hải.
Chỉ là lúc này ông ta đang thoi thóp.
Vẻ mặt Lâm Chính thoáng chốc lạnh băng.
“Rốt cuộc các người là ai?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Thần y Lâm, cậu thật hay quên! Thời gian trước cậu đã đối đầu với chúng tôi, vì sao bây giờ lại không biết chúng tôi là ai?”, người đàn ông không có cảm xúc gì nói.
“Thời gian trước?”.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, trầm giọng nói: “Các người là người của Hồng Nhan Cốc?”.
“Cậu cũng không phải kẻ ngốc”, người đàn ông gật đầu.
“Sao? Các người đến để trả thù tôi? Nếu là vậy thì làm phiền các người thả Mã Hải ra. Tôi đứng ở đây, không đi đâu cả, các người có chuyện gì có thể đến tìm tôi”, Lâm Chính không tỏ cảm xúc gì.
“Xem ra cậu rất quan tâm đến con chó này? Được, thần y Lâm đã nói như vậy, đương nhiên chúng tôi sẽ tha cho ông ta một mạng. Nhưng thần y Lâm, cậu phải giao người của chúng tôi ra, chúng tôi mới có thể trả người cho cậu!”.
“Người? Anh đang nói ai?”.
“Lâm Nhược Nam, và cả Tô Nhu!”, người đàn ông đó nói: “Người mà Hồng Nhan Cốc chúng tôi xem trọng đều phải về với chúng tôi. Ai dám giữ bọn họ chính là đối đầu với Hồng Nhan Cốc chúng tôi!”.
“Vậy nếu tôi không giao người thì sao?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
“Vậy thì hôm nay, tất cả mọi người bao gồm cả cậu đều phải chôn thây tại đây!”, người đàn ông kiêu ngạo nói.
Hiển nhiên, hắn không quan tâm đến hung danh của thần y Lâm ở bên ngoài.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập vẻ dữ tợn và lạnh lẽo.
Đúng lúc đó, một giọng nói to rõ vang vọng khắp bãi đỗ xe dưới tầng hầm.