Thế nhưng, những người này lại bao vây Phong Thanh Vũ trong nháy mắt, thậm chí ngay cả Phong Thanh Vũ cũng không phát hiện ra.
Không thể phủ nhận Phong Thanh Vũ đã sơ suất, nhưng lúc này cuối cùng Lâm Chính cũng ý thức được thực lực của những người này mạnh hơn tưởng tượng của mình nhiều.
Xem ra Hồng Nhan Cốc có chuẩn bị mà tới.
“Thú vị rồi đấy!”.
Phong Thanh Vũ nghiêm túc hơn, lạnh lùng nói: “Xem ra tôi phải dùng thực lực chân chính rồi!”.
“Đạo Hoàng, chúng tôi niệm tình ông cũng là lão tiền bối nên mới cho ông mặt mũi, nếu không, ông thật sự nghĩ rằng chúng tôi không đối phó được ông sao? Bây giờ tôi cho ông cơ hội cuối cùng, mau rời khỏi đây cho tôi, đừng nhúng tay vào chuyện của Hồng Nhan Cốc chúng tôi. Nếu không, hôm nay nơi này sẽ là đất chôn thân của ông!”, “người đàn ông” thản nhiên nói, hai mắt cũng dần trở nên đỏ máu.
Mắt của nó ngập tràn máu.
Đó là dáng vẻ khi máu trong cơ thể sôi trào!
Lâm Chính ý thức được điều không ổn, quát khẽ: “Phong tiền bối, mau lùi về. Vết thương trên hai tay ông còn chưa lành, không thể địch lại nó đâu!”.
“Nực cười! Đồ đệ! Con thật sự cho rằng sư phụ con chỉ có hư danh thôi sao?”.
Phong Thanh Vũ mặc kệ tất cả, quát khẽ một tiếng, cơ thể lại biến mất lần nữa.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ba tiếng động liên tiếp vang lên.
Ba bóng người bao vây ông ta đầu lìa khỏi cổ, máu bắn tung tóe, ngã xuống đất tử vong.
Đầu bọn họ đều đã bị Phong Thanh Vũ vặt xuống.
Cùng lúc đó, những người khác cũng di chuyển.
Bọn họ giống như được cài đặt hệ thống theo đuôi tự động, tất cả bao vây lấy Phong Thanh Vũ, chạy về phía Phong Thanh Vũ như phát điên.
Mặc dù Phong Thanh Vũ vượt xa đám người này về tốc độ, nhưng không chống đỡ được người đông.
Hơn nữa… tốc độ của đám người này cũng không chậm.
“A!”.
Một người hét lên, bổ nhào về phía Phong Thanh Vũ như dã thú.
“Nhất Diệp Bình Xuyên!”.
Phong Thanh Vũ quát, ngón tay chuyển động, đánh ra một luồng khí tức giống như chiếc lá từ đầu ngón tay, cắt qua cổ người đó.
Hai mắt người đó tối lại, lập tức không còn hơi thở.
Nhưng người bên cạnh đã tới gần, một tay định khoét tim của Phong Thanh Vũ.
“Chậm quá! Chậm quá! Đám chó mèo các người ở trước mặt tôi giống như ốc sên vậy!”.
Phong Thanh Vũ cười lớn, trở tay đánh tới một trảo. Mặc dù ông ta ra tay sau, nhưng lại nhanh hơn người kia không biết bao nhiêu lần.
Phụt!
Người đó bị ông ta khoét tim ra.
Đúng lúc này, hai bên trái phải lại có người giết tới.
Phong Thanh Vũ nhẹ nhàng chống đỡ một cách điêu luyện, dù đối phương có rất nhiều người nhưng lại không chạm được vào người ông ta chút nào…