Anh đi đến trước thi thể của các đệ tử Hồng Nhan Cốc, ngồi xổm xuống kiểm tra.
Chuyện khiến anh kinh ngạc là “người đàn ông” lúc trước vẫn chưa chết!
Hắn chỉ còn lại nửa thân thể, hai tay đều bị chặt đứt, trên mặt có vài vết thương đáng sợ, trên người toàn là máu.
Hắn há miệng không ngừng thở dốc, mắt cũng mở lớn.
“Không thể nào, nếu là người bình thường bị thương như vậy thì đã chết từ lâu rồi! Vì sao người này… vẫn còn thở được?”, Phong Thanh Vũ đi đến, la lên thất thanh.
“Lúc nãy tiền bối so chiêu với bọn họ, có hai người rõ ràng đã bị tiền bối giết chết, nhưng bọn họ lại có thể tiếp tục chiến đấu, sau khi làm tiền bối bị thương rồi mới ngã xuống mà chết. Tôi nghĩ, có lẽ đây là thủ đoạn nào đó của Hồng Nhan Cốc!”, Lâm Chính hạ giọng nói.
Phụt!
Lúc này, “người đàn ông” đột nhiên nôn ra ngụm máu, sau đó cười lớn một cách dữ tợn: “Ha ha ha ha, các người tiêu đời rồi, ha ha ha…”.
Sau đó, mắt hắn đột nhiên trợn lên, tiếng cười im bặt, đã chết hoàn toàn.
“Thứ khốn kiếp, trước khi chết còn ngông cuồng như vậy? Tôi sẽ khiến các người chết không toàn thây!”, Phong Thanh Vũ nổi giận, giơ chân định đạp nát đầu “người đàn ông”.
Nhưng Lâm Chính lại hô lên: “Tiền bối dừng tay!”.
Phong Thanh Vũ khựng lại, nghiêm túc hỏi: “Sao?”.
Lâm Chính lần mò nơi cổ của “người đàn ông” một hồi, dường như thấy gì đó, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Đây là… xác sống!”.
“Cái gì?”.
Phong Thanh Vũ sửng sốt.
Phong Thanh Vũ lần đầu tiên nghe thấy thứ này.
“Có phải là giống như trong phim không?”, ông ta thận trọng hỏi.
“Đương nhiên không phải, bọn xác sống trong phim không có ý thức, còn loại này là có nhé”, Lâm Chính cầm một con dao bên cạnh rạch ngay thi thể dưới đất ra.
Thi thể này giãy giụa trông vô cùng ghê rợn. Hơn nữa các bộ phận trên cơ thể được chắp vá lại, ngoài ra các cơ quan bên trong còn chứa rất nhiều máy móc ví như các ống sten hỗ trợ tim, những đinh sắt giữ xương.
Lâm Chính chỉ vào một vật bên cạnh tim của thi thể này và nói: “Thứ này có lẽ liên kết với động mạnh chủ. Ví dụ như vừa nãy ông định giết người này, dù nội tạng của người hắn lộn xộn thế nhưng dựa vào thứ này thì cơ thể này vẫn có thể dùy trì được sự sống. Thông thường, tim là điểm yếu của bất kỳ ai, không có tim chúng ta sẽ chết. Nên một khi chúng ta hủy được trái tim đối phương thì cho rằng họ đã chết. Thế là chúng ta trở nên lơ là. Tuy nhiên dựa vào thứ kia thì thi thể này vẫn có thể phản công lại được. Tôi nghĩ người của Hồng Nhan Cốc thiết kết cơ thể như vậy là để cho kẻ địch tưởng là giết được họ rồi nhưng thực ra là không, thế rồi các thi thể này bỗng nhiên phản công lại”.
“Đây là zoombie phải không?”, Phong Thanh Vũ cảm thấy ớn lạnh “Thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc thật quỷ dị”.
“Không chỉ quỷ dị mà còn vô cùng tàn nhẫn”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Sao lại nói như thế?”
“Những người này không chỉ là zombie mà họ còn được thiết kế lại, mỗi người…e rằng được tạo ra từ ít nhất hai đến ba cơ thể khác. Giống như trong ngực của người này có một bàn tay, đây không phải là tay mọc ra từ cái cơ thể này”, Lâm Chính trầm giọng, siết chặt nắm đấm
“Cái gì?”, Phong Thanh Vũ kinh hãi.