“Tại sao người của Hồng Nhan Cốc lại tìm tới chỗ tôi?”, Lâm Chính giọng lạnh như băng.
Lâm Ngạo im lặng.
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi. Từ giờ trở đi, tôi không muốn thấy sự do dự của ông nữa, nếu không tôi sẽ tắt máy. Mà khi tôi làm vậy thì hôm nay ông sẽ nhận được một hộp đồ chuyển phát nhanh. Bên trong có cái gì thì chắc ông biết rõ đấy”, Lâm Chính hừ giọng.
Lâm Ngạo nín thở, lập tức nói: “Là Lâm Côn Luân sắp xếp”.
“Sắp xếp thế nào?”
“Ông ta giới thiệu con gái tôi cho người của Hồng Nhan Cốc, đồng thời nói con bé hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Thế là Hồng Nhan Cốc chạy tới Giang Thành chỗ cậu đòi người. Thực tế thì Lâm Côn Luân cũng không chắc chắn là con gái tôi có ở chỗ cậu hay không. Nhưng mục đích ông ta làm vậy là vì muốn Hồng Nhan Cốc xử lý cậu”, Lâm Ngạo nói.
“Vậy sao? Thú vị đấy. Xem ra tôi đã quá nhân từ với nhà họ Lâm rồi”.
“Chủ tịch Lâm, khi nào thì ông thả con gái tôi ra?”, Lâm Ngạo vội vàng hỏi. Thế nhưng đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút..
“Điều này…”, Lâm Ngạo siết chặt nắm đấm, cảm thấy không cam tâm nhưng ông ta cũng bất lực.
“Lâm Ngạo! Lâm Ngạo!”, có tiếng gọi vang lên. .
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Lâm Ngạo giật mình vội chạy tới.
“Các chủ có gì dặn dò??”, Lâm Ngạo cung kính nói.
“Chuyện của Hồng Nhan Cốc cũng được tính là công lao của ông và Nhược Nam. Ông cử người truyền tin cho Nhược Nam, để con bé về nhà, gia tộc sẽ xử lý nhẹ nhàng thôi”, Lâm Côn Luân nói.
Có thể tung ra đòn cảnh tỉnh cho chủ tịch Lâm như thế thì chuyện của Lâm Nhược Nam chẳng là gì nữa.
“Cảm ơn các chủ”, Lâm Ngạo cố nặn ra một nụ cười nhưng mà thực ra ông ta chẳng vui chút nào.
“Ngoài ra, vị trí của Lâm Anh Hùng đã bị bại lộ rồi, tầm một tiếng nữa tôi và người của gia chủ sẽ sắp xếp vị trí mới cho Anh Hùng. Ông và Lâm Thích, Lâm Diệp cũng cùng xử lý đi”.
“Các chủ yên tâm, cứ để tôi lo”, Lâm Ngạo cung kính trả lời rồi quay người rời đi.
Trên một con đường núi khúc khuỷu, Lâm Ngạo, Lâm Thích đang bước đi. Phía sau hai người là một đội quân của nhà họ Lâm. Bọn họ đang khiêng một chiếc kiệu. Chiếc kiệu trông vô cùng hào hoa. Nó được dát vàng và pha lê, các thanh khiêng hình rồng toát lên vẻ bề thế.
Đây là nơi không người, cách Yên Kinh rất xa.
Toàn bộ nơi đây đều không bắt được tín hiệu, hơn nữa tất cả mọi người đều không được mang theo các thiết bị điện tử, kể cả điện thoại.
Làm vậy là để che giấu vị trí của Lâm Anh Hùng, giúp người này có thể tu luyện một cách an toàn để trở nên mạnh hơn.
Con át chủ bài của nhà họ Lâm chính là người này. Nếu để người khác phát hiện ra thì chắc chắn sẽ tìm cách giết anh ta để trừ hậu họa. Ai lại muốn một kẻ mạnh như thế giết những người khác khi tham gia đại hội chứ. Thế nhưng vì quy tắc của đại hội là miễn thắng là được, có giết cũng không sao nên họ đành phải tìm cách ra tay trước khi đại hội diễn ra.
Đây có lẽ là việc chính của rất nhiều gia tộc. Họ tự cất giấu đi thiên tài của mình và tiến hành ám sát hạt giống của các gia tộc khác.
“Chúng ta đi đâu vậy?”, Lâm Diệp mặc áo bào đỏ bèn hỏi.
“Tới ngọc tuyền trong vùng núi hoang này”, Lâm Thích nói.
“Ngọc tuyền? Ở đây mà cũng có ngọc tuyền à?”, Lâm Diệp cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy, tuần trước mới phát hiện ra. Là ngọc tuyền tự nhiên, không hề bị ô nhiễm. Nếu có thể tu luyện ở đây thì chắc chắn là sẽ có hiệu quả hơn nữa.