Đến đây mấy ngày, Lâm Nhược Nam đều ở phòng làm việc của Lâm Chính.
Lâm Chính hoàn toàn coi cô ta là không khí, nhưng là để che giấu dấu vết của cô ta, tránh để lộ tin đồn Lâm Nhược Nam đang ở Dương Hoa.
Lâm Nhược Nam cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn ở yên một chỗ, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Cho đến ngày thứ tư, Lâm Nhược Nam không nhịn được mà lên tiếng.
“Sư phụ đã đến Hồng Nhan Cốc được mấy ngày rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa gọi cuộc điện thoại nào nhỉ?”.
“Ừ nhỉ”.
Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, nhíu mày nói: “Nếu chỉ là thương lượng thì cũng không cần phải lâu thế chứ?”.
“Chẳng lẽ… sư phụ xảy ra chuyện gì rồi sao?”, cả người Lâm Nhược Nam run rẩy, sợ hãi nói.
Lâm Chính không nói gì, nhưng trong lòng đã có dự cảm không lành.
Đúng lúc này, Mã Hải gõ cửa phòng làm việc.
“Mời vào”.
Lâm Chính nói.
Mã Hải bước vào phòng làm việc, hơi cúi người, nghiêm túc nói: “Chủ tịch Lâm, phía Hồng Nhan Cốc… gửi tin tới ạ!”.
“Tin gì? Mau mang lại đây cho tôi xem!”, Lâm Chính nói.
Mã Hải không nói gì, im lặng một lát rồi khẽ vẫy tay.
Chỉ thấy người bên ngoài khiêng một chiếc hộp vuông vào, đặt lên trên bàn.
Lâm Chính có thể ngửi thấy mùi máu tanh tỏa ra từ chiếc hộp này một cách rõ ràng.
Anh lập tức nhìn vào bên trong, sau đó mở to hai mắt.
Thứ đựng trong chiếc hộp… chính là đầu của Phong Thanh Vũ!
Trong phòng làm việc im phăng phắc không một tiếng động.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chiếc đầu trong hộp, vẻ mặt căng cứng.
Mã Hải ghé lại nhìn, sắc mặt cũng vô cùng hoảng hốt và kinh ngạc.
“Chuyện này là sao?”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.
“Sau vụ việc ở hầm giữ xe, số người của Hồng Nhan Cốc ở Giang Thành liền nhiều lên. Trước kia, Chủ tịch Lâm cũng từng xảy ra mâu thuẫn với người của Hồng Nhan Cốc ở tỉnh Quảng Liễu, ông Phong Thanh Vũ sau khi biết chuyện liền nói chắc chắn Hồng Nhan Cốc sẽ hạ độc thủ với cậu, thế nên muốn giải quyết chuyện này giúp cậu, dẹp yên Hồng Nhan Cốc, không muốn để cậu bị bọn họ bức hại, nhưng không ngờ… Hồng Nhan Cốc lại bao vây giết chết ông ấy, rồi cắt đầu ông ấy…”, Mã Hải nhỏ giọng nói, tỏ vẻ vô cùng thương tiếc.
Đây là thị chúng!
Hồng Nhan Cốc muốn dùng đầu của Phong Thanh Vũ để nói cho Lâm Chính biết, bọn họ nhất định sẽ lấy mạng của anh.
“Xem ra giữa tôi và Hồng Nhan Cốc chỉ có thể tồn tại một”, Lâm Chính đóng nắp hộp lại, nhỏ giọng nói: “Thi thể của ông ấy đang ở đâu?”.
“Chắc là vẫn ở Hồng Nhan Cốc”.
“Được, dùng danh nghĩa của Dương Hoa, thông báo với Hồng Nhan Cốc, ba ngày sau tôi sẽ đến tận nơi đòi thi thể của ông ấy. Đồng thời, tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện này”, Lâm Chính bình thản nói.
“Không được đâu Chủ tịch Lâm! Cậu không thể kích động như vậy!”, Mã Hải cuống quýt kêu lên.