Một lúc lâu sau anh mới lắc đầu đáp: “Hồng Nhan Cốc không đơn giản như cô nghĩ đâu, muốn trả thù thì phải có một kế hoạch thật kín kẽ. Tôi định lẻn vào Hồng Nhan Cốc để thăm dò một phen”.
“Anh lẻn vào kiểu gì? Hồng Nhan Cốc chỉ tuyển nữ thôi!”.
“Việc này…”, Lâm Chính do dự.
Lâm Nhược Nam hừ mũi nói: “Hay là để tôi giúp cho”.
Trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố Bắc Xương.
Lâm Nhược Nam ăn mặc xinh đẹp thoải mái, đang ngồi giữa quán uống cà phê.
Bên cạnh là một vệ sĩ mặc vest thẳng thớm.
Lâm Nhược Nam cử chỉ tao nhã, nhìn rất giống khuê các của nhà nào đó, cộng thêm cà phê cô ta uống là loại đắt nhất của quán, là cà phê kim cương giá 6000 tệ một cốc, nên rất nhiều người trong quán đều quay sang nhìn.
Một số thanh niên tự cảm thấy mình không tệ đã đứng lên, định đi tới làm quen, nhưng lại bị vệ sĩ bên cạnh Lâm Nhược Nam ngăn lại.
Lâm Nhược Nam lườm những người kia, tiếp tục uống cà phê.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Mấy cô gái mặc áo khoác đen bước vào quán.
Lâm Nhược Nam bỗng trở nên căng thẳng.
Cô ta hít sâu hai hơi, cố ra vẻ bình tĩnh.
“Cô chính là Lâm Nhược Nam sao?”.
Cô gái tóc dài dẫn đầu đi tới ngồi xuống, đồng thời lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh trong album, so sánh với Lâm Nhược Nam rồi mỉm cười nói: “Ngoài đời cô xinh hơn trong ảnh nhiều”.
“Hừ, miệng lưỡi cô cũng ngọt đấy”, Lâm Nhược Nam tỏ vẻ cao ngạo nói: “Mấy cô muốn uống gì thì cứ gọi, tôi mời”.
“Cô Lâm, có gì chúng ta nói thẳng đi. Lần này tôi đến là muốn đưa cô về Hồng Nhan Cốc”, cô gái nói thẳng.
“Về Hồng Nhan Cốc?”.
“Tôi rất tò mò, chẳng phải cô đã bị Chủ tịch Lâm của Dương Hoa bắt rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở thành phố Bắc Xương?”, cô gái mỉm cười hỏi.
“Tôi bị người của Dương Hoa bắt lúc nào?”, Lâm Nhược Nam tỏ vẻ khó hiểu: “Cô nghe được tin này ở đâu vậy?”.
“Có người nói cho chúng tôi biết”.
“Vớ vẩn! Thứ nhất, tôi vẫn luôn đi du lịch! Thứ hai, tôi và Chủ tịch Lâm của Dương Hoa không có liên quan gì đến nhau hết! Vô duyên vô cớ, sao anh ta lại bắt tôi chứ? Đúng là nực cười!”, Lâm Nhược Nam bực bội nói.
“Vậy sao? Thế thì chắc là người kia nói nhầm rồi, hoặc là chúng tôi nghe nhầm”, cô gái mỉm cười, thầm nháy mắt với người bên cạnh.
Người kia gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra rồi rời khỏi quán cà phê.
“Chuyện này tạm gác đấy đã, cô Lâm, xin hỏi cô có sẵn lòng gia nhập Hồng Nhan Cốc của chúng tôi không?”.
“Không”, Lâm Nhược Nam đáp không chút do dự.
“Cô Lâm, nếu là người nhà cô yêu cầu thì sao?”.
“Người nhà tôi…”
“Nghe nói cô ở nhà họ Lâm phạm lỗi, cái gọi là đi du lịch chắc là đang lánh nạn chứ gì?”, cô gái cười hỏi.