Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Cô gái kia nhanh chóng được đưa đi.

Cảnh tượng này lại khiến mọi người cảm thấy quỷ dị.

“Chuyện… chuyện này là sao vậy?”, Lâm Nhược Nam run rẩy hỏi.

“Cưỡng chế thay đổi chức năng bộ phận của thân xác đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến đại não, chắc là cô ta đã mất trí nhớ rồi”, Lâm Chính vừa châm cứu vừa nhỏ giọng nói.

“Vậy lát nữa… tôi cũng bị như vậy sao?”, Lâm Nhược Nam sợ hãi hỏi.

“Không đâu, nhưng cô phải giả vờ”.

“Giả vờ mất trí nhớ? Không vấn đề gì!”.

“Không! Cô phải giả vờ bị mất trí nhớ một nửa!”.

“Mất trí nhớ một nửa? Nghĩa là sao?”.

“Tức là cô không biết gì, không nhớ gì, nhưng cô nhất định phải nhớ tôi, biết tôi là ai”.

“Tại sao? Tôi quên sạch đi chẳng phải là đơn giản hơn sao? Lẽ nào anh sợ người của Hồng Nhan Cốc sẽ đuổi anh đi? Yên tâm, anh cứ ở lì đây, bọn họ không dám làm gì anh đâu”, Lâm Nhược Nam nói.

Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Tôi nên nói cô ngây thơ hay là đơn thuần đây? Cô nghĩ những người độc ác hung tàn như Hồng Nhan Cốc sẽ nói lý với tôi sao? Nếu cô mất trí nhớ, bọn họ sẽ giết luôn tôi, sau đó đưa cô đi tẩy não, khiến cô trở thành người của bọn họ!”.

“Hả? Giết… giết luôn anh?”, Lâm Nhược Nam rùng mình, một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến cô ta không khỏi run rẩy.

“Cô gái trước đó nghe thấy cô nói muốn đưa tôi vào cốc liền đồng ý một cách thoải mái, chính vì ngay từ đầu cô ta đã có ý định xử lý tôi rồi”, Lâm Chính trầm giọng nói: “Nghe đây, thông qua khảo hạch cô nhất định phải nhận ra tôi! Như vậy thì bọn họ sẽ không có lý do để ra tay với tôi, tôi mới có lý do ở lại Hồng Nhan Cốc, nếu không mọi chuyện sẽ rất rắc rối”.

“Được, Lâm sư huynh, anh yên tâm đi”, Lâm Nhược Nam gật đầu một cách nghiêm túc.

Các cô gái lần lượt xuống nước.

Lâm Chính cũng châm cứu xong.

Anh thở hắt ra, nắm tay thầm siết chặt, muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế.

Nhìn từng cô gái trẻ trung xinh đẹp mất mạng ngay trước mắt mình, trong lòng anh đương nhiên vô cùng đau khổ và không nỡ.

Nhưng anh không thể làm gì được.

Nơi này là Hồng Nhan Cốc, cho dù anh ra tay ngăn cản, thì cũng không thể đưa bọn họ an toàn ra khỏi đây.

Anh lắc đầu, nhìn thấy khóe mắt của Hoa Huyền ở đối diện cũng trào ra một giọt nước mắt. Cô ta nhắm chặt hai mắt, không dám chứng kiến cảnh này.

“Được rồi, người tiếp theo!”.

Đúng lúc này, Triệu Nguyệt lại lên tiếng.

Toàn thân Lâm Nhược Nam run rẩy.

Đến lượt cô ta rồi…

Lâm Nhược Nam trố tròn mắt, cơ thể run bần bật. Nhìn làn nước dần chuyển sang màu đỏ máu, cô ta cảm thấy đầu óc trống rỗng. Bước chân cô ta trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, cảm giác như cả bàn chân dính chặt vào mặt đất, không thể nào nhấc lên được.

“Sao thế? Tại sao còn không xuống, lẽ nào còn phải để chúng tôi giúp cô?”, Triệu Nguyệt tỏ ra không vui.

Lâm Nhược Nam thận trọng nhìn Lâm Chính: “Sư huynh…tôi xuống thật sự không sao chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui