Vẻ mặt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, lập tức kích hoạt tất cả sức mạnh của Lạc Linh Huyết, hai cánh tay liên tục đánh ra, giống như vô ảnh.
Ầm ầm!
Bàn tay và chưởng ấn đối chọi, phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Lâm Chính vẫn không dừng lại, mà tiếp tục đánh.
Mỗi một chưởng đều dốc hết toàn lực.
Sức mạnh chưởng lực bùng nổ càng lúc càng dồi dào hùng hậu, khiến người ta không thể ngăn đỡ.
Người bình thường hoàn toàn không thể chống chịu được sự giằng co sức mạnh như vậy.
Lâm Chính tin rằng cô gái kia chắc chắn cũng không thể chịu được.
Quả nhiên.
Ầm!
Chưởng lực Lâm Chính đột nhiên bùng phát, cô gái đó cũng bị đánh lùi ra xa hơn mười mét, đâm nát một bức tường mới dừng lại.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc các người ở đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ngoài việc giết tôi, anh không có lựa chọn nào khác!”.
Cô gái không tỏ cảm xúc gì, sau đó điểm mũi chân, tiếp tục giết tới.
“Cô nghĩ tôi không giết cô thật sao?”.
Lâm Chính phẫn nộ quát lên, nhấc tay.
Vù vù…
Vô số châm bạc tuôn ra, giống như sao băng ập về phía cô ta.
Cô gái kinh hãi, nhanh chóng tránh né.
Nhưng châm bạc đó vẫn quá xảo quyệt, dù cô ta có cố gắng tránh né vẫn không thể tránh được toàn bộ, trên người trúng phải mấy cây châm bạc, liên tục lùi về sau…
“Cô đã chết rồi!”.
Lâm Chính dừng tay, lạnh lùng nói.
“Hử?”. . Truyện Việt Nam
Cô gái cũng dừng lại, nhìn mấy lỗ châm trên người mình, sau đó đanh giọng nói: “Anh là y võ? Đây là độc của anh?”.
“Nếu tiếp tục vận khí vận sức, cô sẽ bị kinh mạch vận hành, tan xác mà chết, muốn thuốc giải thì hãy ngoan ngoãn nói cho tôi biết cốc chủ của các cô đang ở đâu”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cho anh biết đâu”, cô gái bình thản nói, vẻ mặt không chút sợ hãi.
“Xem ra tôi chỉ đành giết cô vậy”, Lâm Chính cũng không khách sáo, lập tức đi tới.
Nhưng cô gái vẫn tỏ vẻ bình thản như không.
Không chút sợ hãi hay run rẩy khi Lâm Chính đằng đằng sát khí tiến lại gần.
“Anh nghĩ anh đã thắng sao?”, cô ta lên tiếng.
“Giết chóc không có thắng thua, chỉ có sống chết”.
“Nhưng anh không giết được tôi”.
“Cô không thể vận khí, đứng trước tôi thì chẳng khác nào người bình thường, lẽ nào tôi không giết được một người bình thường sao?”.