“Sao anh nhiều lời thế nhỉ? Bảo anh đi thì anh đi đi! Nếu anh không muốn đi thì về, nhưng theo quy định chúng tôi phải trừng phạt Lâm Nhược Nam”, Hồng Du hừ mũi.
Lâm Chính tỏ vẻ không cam lòng, hàm răng nghiến chặt, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người đi vào con đường trước đó.
Hồng Du đứng ở chỗ cũ đưa mắt nhìn theo.
Một lát sau, bóng lưng của Lâm Chính biến mất trong ánh trăng lờ mờ.
Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sư tỷ, chuyện này là sao đây? Tên kia hái được Dạ Quang Thảo được thật này… Em nhớ bên đó không hề có Dạ Quang Thảo mà! Môi trường ở đó không hề phù hợp để Dạ Quang Thảo sinh trưởng”, nữ đệ tử ở bên cạnh gấp gáp nói.
“Hơn nữa phía đó… anh ta lại gần mà không hề làm kinh động đến quái nhân kia… Kỳ lạ thật…”
“Sao lại thế được nhỉ?”.
“Lẽ nào quái nhân kia không ở đó?”.
“Chẳng biết nữa”.
“Sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?”.
Mọi người đều quay sang nhìn Hồng Du.
Hồng Du chần chừ một lát rồi trầm giọng nói: “Chúng ta chờ ở đây thêm một lát nữa, tôi không tin anh ta lại may mắn như vậy, lần này vẫn có thể bình an trở về”.
“Sư tỷ, nếu quái nhân thực sự ở hướng đó, với thực lực của tên ngốc này thì không biết anh ta đã chết bao nhiêu lần rồi. Theo em thấy, có khả năng quái nhân kia đã rời đi, nên anh ta mới không gặp phải. Chị bảo anh ta đi về phía đó hàng trăm hàng nghìn lần thì anh ta cũng chẳng hề hấn gì đâu”, đúng lúc này, Ngưng Hương bỗng nói.
“Đồ ngốc như cô thì biết cái gì chứ?”, Hồng Du lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, mặt không cảm xúc nói: “Cô tưởng ở con đường đó chỉ có mỗi nơi ở của quái nhân kia sao? Ngu ngốc! Tôi nói cho cô biết, cứ đi men theo con đường đó sẽ là một đầm lầy. Nơi đó không những dày đặc chướng khí, mà còn có rất nhiều mãnh thú hung ác qua lại. Chướng khí ở đó không màu không vị, một khi ngửi phải sẽ bị tê liệt toàn thân trong một tiếng đồng hồ, khó mà động đậy. Đến lúc đó mãnh thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, xé anh ta thành mảnh vụn. Tôi bảo anh ta đi nhưng không trông chờ vào việc quái nhân kia giết anh ta, mà dựa vào đám dã thú kia ăn thịt anh ta kìa”.
Ngưng Hương ngạc nhiên.
Các đệ tử vô cùng mừng rỡ.
“Sư tỷ đúng là anh minh!”.
“Sư tỷ giỏi quá!”.
“Sư tỷ lợi hại ghê!”.
“Quả không hổ là sư tỷ!”.
Bọn họ nhao nhao nịnh bợ Hồng Du.
“Hừ, các cô còn quá trẻ thôi”, Hồng Du vô cùng hưởng thụ, cười khẽ nói: “Với bản lĩnh của anh ta thì chắc là không cầm cự nổi nửa tiếng đâu, chúng ta chờ ở đây nửa tiếng đi”.
“Vâng”.
Mọi người gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.
Gừ!
Đúng lúc này, phía Lâm Chính rời đi bỗng vang lên một tiếng gầm gừ yếu ớt.
Tuy không vang lắm, nhưng trong khu rừng yên tĩnh này thì có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.