Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Nếu đã có chướng khí thì anh che chắn kiểu gì? Còn… còn giết được con hổ này nữa? Người bình thường tuyệt đối không thể làm được việc này, anh… rốt cuộc anh làm thế nào vậy?”, Hồng Du run giọng hỏi, nóng lòng muốn biết câu trả lời.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình thản nói: “Tôi chỉ hái thuốc giúp các cô, chuyện liên quan đến tôi, tôi không có quyền nói cho các cô biết”.

“Anh…”

Hồng Du tức lắm, nhưng không biết phản bác kiểu gì.

Đệ tử ở bên cạnh lập tức kéo cô ta lại.

“Sư tỷ, xem ra chỉ dựa vào chướng khí và dã thú thì không thể giết anh ta được. Tính đi tính lại thì vẫn phải dựa vào quái nhân kia”, một cô gái tóc dài nhỏ giọng nói.

“Cô có ý gì?”, Hồng Du tức giận hỏi.

“Nếu hôm nay quái nhân kia không có ở đây thì chúng ta tạm thời về đi, cho anh ta sống thêm mấy ngày. Chúng ta xin với cốc, ba ngày sau lại đến đây hái thuốc, được không?”, cô gái đề nghị.

Hồng Du nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi gật đầu.

“Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì nghe cô”.

Hồng Du cực kỳ không tình nguyện vẫy tay với Lâm Chính: “Được rồi, Kỳ Lân, anh làm tốt lắm! Chúng ta về thôi!”.

“Về rồi sao?”.

“Sao nào? Anh còn muốn ở đây một đêm à?”.

“Không phải, chỉ là tôi thấy hình như các cô không hái gì cả”.

“Đừng nhiều lời nữa”.

Hồng Du chẳng buồn giải thích, thầm chửi một câu, xoay người định dẫn người đi.

Nhưng cô ta vừa quay lại mới bất ngờ phát hiện, đằng sau bọn họ… có một người đang đứng.

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.

Nhất là đám người Hồng Du, Ngưng Hương, cơ thể bọn họ đều cứng đờ, cả người dường như sắp phát điên, gương mặt mỗi một người đều trở nên xanh mét.

“Là quái nhân!”.

Cuối cùng, có người hét lên thảm thiết.

“A!”.

“Cứu mạng!”.

“Không!”.

Mọi người đều bị dọa sợ.

Vài nữ đệ tử thậm chí còn không đứng vững, ngã xuống bùn đất ẩm ướt, kinh hãi vô cùng.

“Hả?”.

Lâm Chính ở bên này không hiểu ra sao. Anh quan sát bóng người đó, lại thấy đó là một người đầu tóc rũ rượi.

Không nhìn ra nam nữ, toàn thân rách rưới, trên dưới dính đầy bùn đất. Nhưng tuổi tác hình như rất lớn, trong mái tóc bù xù có một sợi trắng, nhiều hơn là bị bùn dính vào.

Dáng vẻ này chẳng khác gì một người rừng.

Đôi mắt dưới đầu tóc rũ rượi đó lại vô cùng sắc bén và lạnh lùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui