“Cứu mạng!”.
Cuối cùng, một đệ tử thực sự không có gan đối diện với sự tồn tại đáng sợ đó, la lên một tiếng, cúi đầu chạy.
Nhưng khi cô ta vừa định chạy đi.
Vù!
Người rừng đó đột nhiên nhấc tay, đánh về phía cô ta từ xa.
Phụt!
Trong thoáng chốc, nữ đệ tử đó bị một dòng khí đánh xuyên ngực, nội tạng và xương cốt đều bị đánh nát.
Người khác há miệng, mắt mở to ngã xuống tử vong, chết không nhắm mắt, vô cùng thê thảm.
“Cái gì?”.
Những người còn lại sợ đến mức toàn thân run rẩy, liên tục la hét.
“Sư tỷ!”.
Ngưng Hương ngây ngốc gọi một tiếng, nhưng không nói thêm được lời nào nữa.
Cô ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo tột cùng, hai chân giống như bị đổ chì, không di chuyển được nữa.
Hồng Du cũng vậy, cô ta run rẩy nhìn người rừng, trên mặt mồ hôi to như hạt đậu rơi như mưa, lăn xuống theo gò má.
Nhưng cô ta vẫn chưa mất đi lý trí, cô ta cắn răng, dùng hết sức lực quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
“Tiền… Tiền bối tha tội, chúng tôi không cố ý xông vào đây, mong tiền bối bớt giận. Chúng tôi sẽ đi ngay, mong tiền bối tha cho chúng tôi một đường sống! Cầu xin tiền bối!”.
Người khác thấy vậy cũng đồng loạt quỳ xuống xin tha.
“Tiền bối, xin người rộng lượng tha cho chúng tôi!”.
“Chúng tôi… bảo đảm cả đời này sẽ không vào đây nữa!”.
“Tiền bối tha cho chúng tôi đi!”.
“Tiền bối…”.
Bọn họ run rẩy xin tha, trừ Lâm Chính, ai cũng không dám đứng. Bọn họ khóc lóc quỳ lạy, giống như đang cầu xin thần linh.
Thế nhưng, dù bọn họ có làm mọi thứ… cũng không có ý nghĩa gì…
“Tôi đã để lại lời từ trước… là các người làm trái…”.
Giọng nói vang lên, lạnh lùng mà tang thương.
Là một ông lão?
Lâm Chính phản ứng lại.
Đám người Hồng Du thì ra sức dập đầu, khóc lóc: “Tiền bối, hãy tha cho chúng tôi đi! Cầu xin tiền bối! Cầu xin người! Cầu xin người!”.
Cô ta điên cuồng dập đầu, trán sắp toác ra vẫn không dừng lại.
Nhưng người kia… dường như không nghe thấy nửa câu của bọn họ, cũng không nhìn thấy động tác cầu xin của bọn họ, đi thẳng tới, đánh về phía nữ đệ tử đó.
“A!”.
Nữ đệ tử đó la lên thảm thiết.