Nhưng đúng lúc đó…
Vù!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Sau đó thì thấy Lâm Chính liên tục lùi về sau, cơ thể điên cuồng chấn động.
Đợi đến khi đứng vững lại, anh liên tục nôn ra mấy ngụm máu…
Phụt!
Máu rải đầy đất bùn, nhức mắt đến vậy!
“Kỳ Lân!”, Ngưng Hương sốt sắng gọi to.
Đám người Hồng Du rùng mình.
Người rừng đó đã dừng ánh mắt trên người bọn họ.
“Sao hả? Mấy người… định chạy trốn sao?”, người rừng hạ thấp giọng, hỏi.
“A?”.
Đám người Hồng Tụ hét lên đáng sợ, ai nấy ngã xụi lơ trên đất, đã bị dọa sợ đến mức không còn sức lực để chạy trốn.
Ngưng Hương cũng tuyệt vọng.
Kỳ Lân là hi vọng cuối cùng của bọn họ, nếu nói ngay cả anh cũng không đối phó được người này, vậy bọn họ còn có thể làm gì?
“Qua đây hết đi, tôi sẽ cho các người toàn thây!”.
Người rừng bình tĩnh nói, tay đã đưa lên.
Trên bàn tay đầy bùn đó toàn là máu, móng tay thon dài còn đáng sợ hơn cả móng vuốt của dã thú.
“Không! Đừng! Tiền bối, đừng giết chúng tôi! Cầu xin người đừng giết chúng tôi!”.
Hồng Du run rẩy, hét lên.
Điều bọn họ có thể làm chỉ là cầu xin tha thứ!
Nhưng người rừng hoàn toàn không nghe sự cầu xin của bọn họ, tiếp tục tiến tới, không hề ngưng nghỉ, sát ý trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
“Được rồi, ngủ lại đây đi!”.
Người rừng bình tĩnh nói, nhấc tay lên, định đánh về phía Hồng Du.
“Đừng!”.
Hồng Du sợ đến mức nhắm mắt lại, cả người co rúm.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Vèo!
Một bóng người xuất hiện trước mặt cô ta, ngăn chặn đòn tấn công đó.
Đám người Hồng Du sững sờ, vội vàng ngước mắt lên.
Phát hiện ra là Kỳ Lân!
“Kỳ Lân!”.
Ngưng Hương chạy tới, ôm chặt lấy anh, phát hiện trên ngực Kỳ Lân có một vết cào dữ tợn, máu chảy đầm đìa, vô cùng đáng sợ.
“Ồ?”, người rừng rất bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục bình tĩnh, tiếp tục tung trảo về phía tim anh.
“Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ cho cậu toại nguyện! Tim cậu thuộc về tôi!”, người rừng gào lên bằng giọng khàn đặc.