Nhưng lần này khi người rừng tấn công đến lại bị một ánh sáng bạc nhỏ bé đâm trúng móng vuốt ông ta.
Mọi thứ xảy ra rất đột ngột, nhanh như chớp, khiến người ta không thể đề phòng.
Người rừng cũng như vậy!
Xoẹt!
Ánh sáng bạc chui vào cơ thể, móng vuốt ông ta đánh ra cũng dừng lại một lúc.
Lâm Chính nhân cơ hội đánh tới một quyền.
Ầm!
Người rừng lập tức bay ngược ra sau, đập mạnh xuống đất.
Cảnh đó làm tất cả mọi người kinh ngạc.
“Mau… đi!”.
Lâm Chính đột nhiên xoay người, gào lên với đám Hồng Du.
Hồng Du, Ngưng Hương rùng mình, lập tức bừng tỉnh, chạy như điên ra ngoài cấm địa.
Người rừng đương nhiên không cam tâm, ông ta vội vàng đuổi theo.
Vèo vèo vèo!
Lại có vài ánh sáng bạc bay về phía ông ta.
Đám người Ngưng Hương, Hồng Du quay lưng về phía ông ta mà chạy, nên cũng không nhìn thấy ánh sáng bạc đó.
Người rừng khẽ lách mình tránh đi, nhìn lại ánh sáng bạc trên tay anh, đôi mắt dưới đầu tóc rũ rượi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Châm bạc?”.
Ông ta ngẩng đầu lên lần nữa.
Nhờ châm bạc cản tốc độ của người rừng, đám người Lâm Chính đã chạy ra khỏi con đường vào cấm địa.
“Các người chạy không thoát!”. . Truyện Ngôn Tình
Người rừng đuổi theo sau.
Cả nhóm người liều mạng chạy trốn.
Nhưng xét về tốc độ thì sao bọn họ có thể là đối thủ của người rừng.
“Không hay! Con quái vật đó lại đuổi kịp rồi!”, một nữ đệ tử khóc lóc nói.
Sắc mặt Hồng Du tái mét đi nhiều.
“Không cần lo, các cô cứ chạy đi là được, tôi… tôi sẽ giúp các cô bọc hậu…”, Lâm Chính hét lên với giọng yếu ớt.
“Kỳ Lân! Anh không được đi, anh sẽ chết!”, Ngưng Hương khóc lóc nói.
“Không sao, tôi vốn là vệ sĩ, huống hồ đàn ông vốn phải bảo vệ phụ nữ, không đúng sao?”.
Lâm Chính gượng cười.
Các cô gái Hồng Du, Ngưng Hương nhìn nụ cười hiện lên trên khuôn mặt trắng nhợt đầy máu, trong lòng không khỏi rung động.
“Chết đi!”.
Người rừng đánh tới một quyền.