Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Không biết chừng do bị thương nên mới không phát huy được hết thực lực đấy”.

“Hừ, với chút thủ đoạn đó thì dù không bị thương cũng chẳng mạnh nổi”.

“Anh ta thua chắc rồi”.

Đám đông xì xầm.

Rầm! Hoa Huyền đạp vào bụng của Lâm Chính. Lâm Chính lập tức lăn ra đất, đập mạnh vào cửa rồi mới chịu dừng lại. Đầu của anh đập vào phiến đá, máu xối ra.

“Kỳ Lân”, Triệu Nguyệt ở bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng.

“Tôi không sao”, Lâm Chính nói giọng yếu ớt, chật vật đứng dậy.

“Kỳ Lân đừng đánh nữa, tôi sẽ xin giúp anh, xin tha mạng cho anh”, Triệu Nguyệt khóc dở mếu dở.

“Không cần. Tôi nói rồi, tôi có thể ứng phó được”, Lâm Chính nói xong bèn đi tiếp về phía Hoa Huyền.


“Anh nhất định phải để tôi đánh chết anh thì mới chịu à?”, Hoa Huyền thản nhiên nói, để lộ vẻ tức giận.

“Cô Hoa Huyền, chưa chắc”, Lâm Chính thở hắt ra.

“Anh…”, Hoa Huyền khàn giọng.

“Hoa Huyền, cô vẫn còn nương tay sao? Mau lấy đầu anh ta cho tôi! Kết thúc cuộc chiến này đi. Nghe rõ chưa?”, Thánh Nữ hét lớn.

Hoa Huyền bất lực, đành phải dồn sức tấn công thẳng vào yết hầu của Lâm Chính. Cô ta định ra đòn cuối cùng để kết thúc trận đấu vô vị này.

Đúng lúc này…

Vụt! Cứ như thời cơ đã đến, Lâm Chính vụt biến mất như một hư ảnh và di chuyển xung quanh Hoa Huyền.

“Cái gì?”, Hoa Huyền bàng hoàng.

Cả điện đường nín thở. Lâm Chính lúc này bỗng sở hữu một tốc độ nhanh khủng khiếp.


Anh đã phản công. Hoa Huyền khựng người, tập trung quan sát. Cô ta tung chưởng định đẩy lùi anh nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh. Đến cả quỹ đạo di chuyển cũng vô cùng quỷ dị.

Cô ta tung chưởng liên tiếp nhưng đều đánh hụt.

“Liên Hoa Bát Quái Chưởng”, Hoa Huyền hét lớn, tung chưởng liên tục tạo thành hình bát quái khóa chặt Lâm Chính.

Bùm bùm bùm…Lâm Chính hết đường lui, lĩnh trọn ba chưởng đánh.

Phụt. Anh nôn ra máu. Lúc này…anh đã không còn đường lui nữa. Anh đưa tay ra, ngón tay chỉ thẳng vào ngực của Hoa Huyền.

Trong nháy mắt, chưởng ảnh bát quái biến mất. Hoa Huyền…bất động. Chỉ bằng một chiêu.

“Điểm huyệt sao?”

Đám đông kinh hãi kêu lên.

Hoa Huyền đã bị điểm huyệt. Cô ta đứng bất động như tượng, tay vẫn đang trong tư thế tung chưởng.

Đám đông trố tròn mát, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin. Không ai ngờ, cuộc chiến đã kết thúc như vậy…

“Thánh Nữ đại nhân, cô Hoa Huyền đã bị tôi điểm huyệt, giờ cô ấy chẳng khác gì miếng thịt nằm trên khúc gỗ, tôi có thể giết chết bất cứ lúc nào. Cuộc chiến giữa tôi và cô ấy, có lẽ là tôi thắng rồi đúng không?”, Lâm Chính ôm ngực, nói bằng giọng yếu ớt.

Sắc mặt của Thánh Nữ trông vô cùng khó coi. Cô ta đứng dậy, nhìn Hoa Huyền và hừ giọng: “Anh thắng rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận