Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Thánh Nữ, đã đưa người đến rồi”, đúng lúc này, một đệ tử ở ngoài cửa bước vào, cung kính nói.

“Đưa cô ta lên đây”, Thánh Nữ đáp.

Một lát sau, hai nữ đệ tử đẩy Lâm Nhược Nam vào điện Thánh Nữ.

“Bái kiến Thánh Nữ!”, Lâm Nhược Nam vội vàng cúi người chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính.

“Lâm Nhược Nam, bổn Thánh Nữ hỏi cô, cô có biết thân phận của Kỳ Lân không?”, Thánh Nữ bình thản nói, ánh mắt sắc lạnh.

“Bẩm Thánh Nữ, Nhược Nam không biết ạ”, Lâm Nhược Nam vội khấu đầu đáp.

“Không biết? Hừ, cô nhớ anh ta là Kỳ Lân, mà không nhớ anh ta là thần y Lâm sao? Lâm Nhược Nam, cô thật là to gan, đã đến nước này rồi mà vẫn dám không chịu thừa nhận? Cô nghĩ tôi dễ bị lừa lắm sao?”, Thánh Nữ đứng phắt dậy quát.

Lâm Nhược Nam giật nảy mình, cả người run rẩy, vội kêu lên: “Thánh Nữ đại nhân, cho dù có cho Nhược Nam mượn một nghìn, một vạn lá gan, thì Nhược Nam cũng không dám giấu giếm! Mong Thánh Nữ đại nhân minh xét!”.

“Lâm Nhược Nam, tôi cho cô hai lựa chọn! Hoặc là ngoan ngoãn khai hết mọi chuyện liên quan đến thần y Lâm ra, nếu cô khai báo rõ ràng, thì tôi sẽ không giết cô. Nhưng nếu cô nhất quyết cứng miệng như vậy, thì… đừng trách tôi vô tình, tôi chỉ đành giết cô vậy”, Thánh Nữ lạnh lùng nói.


“Thánh Nữ đại nhân, tôi… tôi thực sự không biết gì cả”, Lâm Nhược Nam vừa khóc vừa nói.

“Xem ra chưa thấy quan tài cô chưa đổ lệ!”, Thánh Nữ phất tay: “Lôi ra ngoài, chém!”.

“Vâng”.

Hai nữ đệ tử lập tức đi tới kéo đi.

“Thánh Nữ đại nhân, tôi thực sự không quen biết thần y Lâm! Tôi thực sự không quen mà! Xin Thánh Nữ hãy tha cho tôi, cầu xin Thánh Nữ!”.

Lâm Nhược Nam giãy giụa nhưng vô ích.

Thánh Nữ không nhìn Lâm Nhược Nam lấy một cái.

Đúng lúc này, Hồng Du bỗng lên tiếng.

“Thánh Nữ đại nhân, xin hãy tha cho Lâm Nhược Nam!”.


“Hử?”, Thánh Nữ nhíu mày.

Hồng Du vội nói: “Thánh Nữ đại nhân, có lẽ Lâm Nhược Nam và thần y Lâm có quen biết, nhưng chắc là trước khi vào cốc. Sau lễ tẩy ở hồ thánh, tất cả mọi thứ của cô ta đều được trong cốc dạy dỗ, tuyệt đối không thể phản bội sư môn được. Nếu Thánh Nữ cứ thế giết cô ta thì chỉ có mất nhiều hơn được”.

“Ý cô là sao?”, Thánh Nữ nhìn Hồng Du, hỏi.

“Thánh Nữ đại nhân, dù sao thần y Lâm cũng đang ở cấm địa, chúng ta cứ phái cường giả chặn ở lối vào cấm địa là được. Đến lúc bắt được thần y Lâm thì tính mạng của cô gái này có đáng gì chứ?”, Hồng Du đáp.

Thánh Nữ suy nghĩ một lát, lặng lẽ gật đầu.

“Cô nói có lý, nếu đã vậy thì tạm tha mạng cho Lâm Nhược Nam”.

“Cảm ơn Thánh Nữ đại nhân”, Lâm Nhược Nam vội nói.

“Truyền lệnh, lập tức điều tất cả tinh nhuệ của Hồng Nhan Cốc ngày đêm canh chừng ở lối vào cấm địa”.

“Tuân lệnh!”.

Các cao thủ của Hồng Nhan Cốc nhanh chóng tụ tập ở lối vào cấm địa.

Thánh Nữ cũng định đích thân canh chừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận